“Haizz, ân nhân...”
Vẻ mặt Phương Diệu Nga lo lắng muốn đuổi theo, nhưng bây giờ thân thể cô ta suy yếu, chạy vài bước đã bắt đầu thở hổn hển, căn bản không chạy được.
“Gô chủ, cô đừng đi theo nữa”
Quản gia Phương vội vàng tiến lên trước, lấy di động ra, bên trong là ảnh chụp của Bùi Nguyên Minh: “Tôi vừa mới chụp mấy bức ảnh của ân nhân, với năng lực của nhà họ Phương chúng ta, muốn tìm một người ở thủ đô, không khó!”
“Hơn nữa cậu ấy có bản lĩnh như vậy, muốn tìm cậu ấy rất dễ”
Nghe thấy thế trái lại Phương Diệu Nga thở phào một hơi, nhưng mà cô ta sinh ra trong gia tộc lớn, tất nhiên là có chỗ thông minh, lúc này cô †a híp mắt, nói khẽ: “Quản gia Phương, chuyện này nhất định phải tiến hành trong âm thầm”
“Vị ân nhân này của tôi có thân phận kinh người, hoặc là có bí mật gì đó không muốn người ta biết”
“Cho nên chúng ta muốn tìm anh ấy, thì trăm ngàn lần đừng hại anh ấy”
Quản gia Phương trầm giọng nói: “Cô chủ cô yên tâm đi, tôi biết phải làm sao mà”
“Ừm, chuyện này giao cho ông!”
Vẻ mặt Phương Diệu Nga kỳ lạ, trong đôi mắt lóe lên khác thường.
So với các thế tử, cậu chủ mà cô ta thường xuyên tiếp xúc, vị ân nhân này mới là đàn ông chân chính.
Cho dù là Phương Trung Nghĩa anh trai của mình, được xưng là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, chỉ sợ đều kém anh.
Lúc này, trái lại Bùi Nguyên Minh không suy xét tới chuyện mình có thể áp Phương Trung Nghĩa hay không.
Trở lại chỗ mới dừng xe, không tìm được xe Toyota AI mình mới lái, Bùi Nguyên Minh lập tức biết được, xe Toyota đã bị Lục Thiên Vũ lái đi.
Thở dài một hơi, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể tìm một xó xinh hẻo lánh, gọi điện cho Sở Tuấn Hiên bảo anh ta phái xe đưa mình về biệt thự số một Hương Sơn.
Kết quả xe đi được nửa, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đổ chuông dồn dập, sau khi nghe máy, bên kia truyền tới giọng nói của Trịnh Khánh Vân: “Anh rể, đã xảy ra chuyện, anh nhanh trở về đi”
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một lát, mình mới rời đi một lát còn có thể xảy ra chuyện gì? Anh hỏi theo bản năng: “Làm sao vậy?”
Giọng nói của Trịnh Khánh Vân cho dù ngăn cách màn hình đều mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Anh rể, sao anh lại để xe cho tên Lục Thiên Vũ kia lái!”
“Tên kia căn bản không có bằng lái xe mà!”
“Vừa rồi lúc anh ta lái xe tiến vào gara, đã đâm trúng mấy chục xe sang ở trong garal”
“Bây giờ chủ xe đều đã tìm tới cửa”
“Nghe nói trong số những xe sang này, có không ít bản số lượng có hạn...”
“Bây giờ chủ xe yêu cầu chúng ta bồi thường, hơn nữa những người này đều lấy hợp đồng còn có hóa đơn mua xe đưa tới" “Em mới tính sơ qua một chút, nếu bồi thường mà nói, ít nhất cần bảy trăm hoặc hơn nghìn tỷ tiên mặt”
Bên kia điện thoại Trịnh Khánh Vân giống như vô cùng đau đầu.
“Mẹ em bảo anh mau trở về xử lý, bà ấy nói anh làm lái xe không hoàn thành trách nhiệm, vậy mà để khách tự mình lái xe, cho nên khoản tiền này nhất định phải do anh bồi thường!”
“Còn nữa, mẹ con Lục Thiên Vũ còn đang kêu gào, mọi chuyện đều tại anh...”
Bùi Nguyên Minh nghe đến đó đầu như sắp nổ tung, đôi mẹ con kỳ lạ kia đúng là người không nói đạo lý.
Đâm phải xe người khác, còn đổ hết tội lên đầu mình.
Lúc này Bùi Nguyên Minh có kích động trực tiếp bảo lái xe quay đầu rời đi.
Nhưng nhớ tới lời dặn của Trịnh Tuyết Dương, anh chỉ có thể thở dài một hơi, an ủi Trịnh Khánh Vân: “Không sao, em ở trong phòng đừng chạy loạn, anh sẽ lập tức về ngay!”
“Có anh rể ở đây, có chuyện gì không xử lý được?”
Nghe thấy thế, không hiểu sao Trịnh Khánh Vân lại thấy an tâm hơn.
Nửa tiếng sau, xe lái tới biệt thự Hương Sơn, Bùi Nguyên Minh lập tức hoảng sợ, bởi vì ba tầng trong ba tầng ngoài nơi này có không ít người vây quanh.