Mấy người Triệu Thanh Hạm nhìn thấy cảnh này thì đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, thân thủ của Tân Ý Hàm lại đáng sợ như vậy.
Quan trọng nhất đó là có chuyện gì với Bùi Nguyễn Minh thế? Sao mỗi lần anh mở miệng đều giống như đang chỉ dẫn cho Tân Ý Hàm? Nhưng vấn đề là, Tân Ý Hàm là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của phân hội Long Môn thủ đô, Bùi Nguyễn Minh có tài đức gì mà có thể chỉ dẫn cho cô ta? Nhưng sự thật lại chính là như thế Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết Hắc Bạch Vô Thường vừa ra tay kia chính là cao thủ rất đáng sợ.
Thế nhưng dưới sự chỉ dẫn của Bùi Nguyễn Minh cho Tân Ý Hàm, bọn họ lại nhanh chóng bị đánh bại Đặc biệt là hai cái tát cuối cùng kia, thật sự vô cùng đặc sắc.
“Mèo mù vớ cá rán mà thôi!" “Còn giả vờ chỉ dẫn cho người ta nữa, tưởng mình là cấp bậc chiến thân chắc?" Trên mặt Biên Bất Phụ ngập tràn vẻ khinh thường.
Bùi Nguyễn Minh có tư cách chỉ dẫn cho Tân Ý Hàm ư? Nếu như có, vậy anh đã sớm càn quét cả cái giới này, tự thổi minh lên trời luôn rồi.
Anh chỉ cần trực tiếp tự minh ra tay là được, cần gì phải nói nhảm như vậy nữa! Nhìn thế nào cũng thấy Bùi Nguyễn Minh ỷ vào quan hệ giữa minh và Tân Ý Hàm, nên nhân cơ hội làm màu một chút, muốn nhanh chóng nâng cao tên tuổi của mình trong trường hợp như thể này mà thôi.
"Đồ phế vật!" Giờ phút này, Biên Bất Phụ đã có đánh giá với Bùi Nguyễn Minh.
Thằng nhóc này giả vờ mình lợi hại hơn nữa thì sao? Chẳng phải cuối cùng vẫn bị anh ta nhìn thấu cái gọi là năng lực kia à.
Trong mất những người không hiểu mấy thứ này, trong anh có vẻ rất ngầu.
Nhưng trong mắt những người cao thủ như anh ta vậy, giá bộ như vậy thì có ý nghĩa gì? Đương nhiên lúc này Biện Bất Phụ đã quên mất vừa rồi minh còn bị người ta điên cuồng và mặt “Bốp bốp bốp.
Trong đại sảnh truyền đến một tràng vỗ tay.
Vân Cảnh Nam ngăn cản Hắc Bạch Vô Thường đang muốn tiếp tục xuất chiêu, anh ta có chút hứng thủ nói: "Lợi hại, thật sự rất lợi hại!”
"Không hổ là đệ nhất cao thủ của phân hội Long Môn thủ đô, năng lực đúng là đã vượt qua tưởng tượng!" “Ngay cả tôi cũng không nhịn được muốn xin cô một bức ảnh có chữ kí đấy.”
Vận Cảnh Nam khen ngợi cô ta, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ trào phúng, giống như đang xem một trò cười vô cùng hài hước.
“Vân Cảnh Nam, đến nước này rồi, anh cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy nữa?" Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt tiến lên một bước, giống như người vừa đánh bại Hắc Bạch Vô Thường kia là anh.
Dảng vẻ này của anh làm cho không ít các thiên kim danh viện ở đây đều dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh, Vừa rồi còn tưởng rằng thằng nhóc này có chút năng lực, bây giờ xem ra, chẳng qua chỉ dựa vào phụ nữ để giả thể hiện mà thôi.
"Bùi Nguyên Minh, anh làm tôi quá thất vọng!”
Khuôn mặt Triệu Thanh Hạm cũng xem thường thở dài Mấy cô nàng hotgirl mạng bên cạnh cô ta giống như đã tìm lại được tự tin, hếch mũi nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyễn Minh không để ý đến những con mèo con chó này, anh chap tay sau lưng nhìn Vân Cảnh Nam, tiếp tục thản nhiên nói: “Tôi mặc kệ nhà họ Trâm và Hồng Lâu của các người có thủ oán gì, nhưng hôm nay...
"Tôi có thể cho anh một cơ hội, đấu solo với Tân Ý Hàm.
"Chỉ cần anh có thể đánh thắng được cô ấy, vậy hôm nay anh muốn làm gì cũng được “Nhưng nếu anh thua, vậy hãy nhanh chóng dân theo người của mình cút khỏi đây, thế nào?”
Bùi Nguyễn Minh cố ý kích thích Vân Cảnh Nam, đương nhiên anh biết rõ, nếu cứ tiếp tục đánh nhau lộn xộn như vậy, chỉ sợ sẽ liên lụy đến không ít khách mời vô tội ở trong hội trường.
Nhưng nếu có thể ép Vân Cảnh Nam lui đi, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
“Solo?”
Vân Cảnh Nam cực kỳ kinh ngạc: “Cậu Bùi, cậu xem Vân Cảnh Nam tôi là thắng đần đấy à.
"Đồ phế vật dựa vào phụ nữ như cậu thì có tư cách gì nói mấy câu này?" “Huống chi, tôi chắc chắn có thực lực nghiền ép các người, chỉ cần tôi nói một câu thôi cũng có thể khiến các anh em của tôi giết hết mấy người bọn cậu đấy.
“Tại sao tôi phải solo với cô ta chứ?"