Khóe môi Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười lạnh lẽo, tiện tay nhặt chai bia trên bàn, đập vào đầu tên côn đồ vang lên một tiếng “Choáng”.
Trên mặt tên côn đồ hiện lên vẻ không thể tin được, lúc này đây đầu óc đã choáng váng rồi ngã xuống đất, trong chốc lát không đứng dậy nổi.
“Cái này…”
“Đậu xanh, thế mà thằng oắt con vô dụng này lại là loại hung ác như thế!”
“Sao có thể chứ? Tên này không phải là thứ rác rưởi hay sao?”
“Sợ gì nhà nó! Không phải chỉ là học cách ném bia chai trên TV thôi sao? Ăn may thôi mà…”
Giờ phút này, mấy tên cấp dưới kia ai nấy đều chửi kháy, nhưng trong lúc nhất thời cũng không ai dám tiến lên.
Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ, tên ở rể này là đồ bỏ đi, là thứ vô dụng, sao dám động tay động chân với bọn họ được chứ? So với truyền thuyết thì đây rõ là hai người khác nhau.
Trịnh Tuyết Dương cũng hơi kinh ngạc, mặc dù trước đây Bùi Nguyên Minh đã từng đánh Lý Đông Lưu ở nhà họ Trịnh nhưng cô cũng không quá để ý, dù sao thì anh cũng tập thể hình bao nhiêu năm rồi. Nhưng mấy tên lưu manh này lại khác, tên nào cũng đang sống trong nghề, thông thạo kỹ thuật đánh nhau nhưng không ngờ lại bị Bùi Nguyên Minh tiện tay đánh ngã.
Sự tương phản quá lớn này khiến tâm trạng Trịnh Tuyết Dương lung lay, cô cũng không biết người chồng vô dụng của mình lại có thể mạnh mẽ như thế. “Bùi Nguyên Minh, mày có biết đây là địa bàn của ông đây không hả, ở địa bàn của tao mà lại dám đánh bị thương người của tao, mày chán sống rồi à?” Trần Văn Thức nghien răng nói nhưng ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh cũng không còn sự khinh thường mà là thêm mấy phần nghiêm túc.
Tên ở rể này chủ động ra tay trong tình thế này đã đủ để chứng minh anh ta vẫn còn chút dũng cảm, nhưng cũng chỉ có thể làm cho Trần Văn Thức hơi bất ngờ mà thôi, muốn nói sợ hãi thì căn bản là cũng chưa tới. Dù sao nếu đánh tiếp thì chẳng lẽ còn thắng được nhiều người như vậy nữa hay sao? Chứ đừng nói tới vừa nãy cũng rất có thể là mèo mù với được chuột chết mà thôi.
“Trần Văn Thức, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, anh nói chuyện cho rõ ràng, tôi cứu anh một lần, anh nghĩ sao?” Bùi Nguyên Minh vuốt nhẹ mặt chiếc gạt tàn thuốc, vừa bình tĩnh mở lời, giống như người vừa ra tay không phải là anh.
“Ha ha ha!” Trần Văn Thức nhìn Bùi Nguyên Minh, chợt cười to: “Đồ ở rể vô dụng nhà mày nói chuyện cười với tao đấy à? Làm giao dịch với tao? Mày xứng sao? Lại còn cứu tạo một lần? Mày chưa tỉnh ngủ hay đầu úng nước rồi à?”
“Ồ? Vậy anh nhìn xem?” Bùi Nguyên Minh tiện tay mở ra điện thoại di động của mình, bật một video lên, sau đó lắc lắc điện thoại trước mặt Trần Văn Thức
Trần Văn Thức liếc sang với vẻ vô cùng khinh thường, nhưng ánh mắt vừa nhìn xuống video trên điện thoại thì ánh mắt anh ta chợt khựng lại. Giờ phút này khóe mắt của anh ta đang run lên không ngừng, vẻ mặt lộ rõ vẻ cân nhắc.
Trong video cũng không có cái gì khác, chỉ có hình ảnh Tôn Phước Long bị người ta giết chết. Cái này vốn là Ngô Kim Hổ gửi cho Bùi Nguyên Minh, xem như báo cáo chiến tích, không ngờ lúc này đây lại phát huy tác dụng.
Đợi sau khi video chạy xong, Trần Văn Thức đang giật khóe mắt mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, gằn từng chữ: “Thứ này mày lấy đâu ra?”
“Nếu tôi nói là tải trên mạng về thì anh tin không?” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt mim cười: “Bây giờ anh cảm thấy chúng ta có thể đến làm giao dịch rồi chứ?”
“Giao dịch gì?” Trần Văn Thức gần như mở miệng theo bản năng. “Anh nói tôi biết, rốt cuộc là ai sai khiến anh tới đối phó với nhà họ Trịnh chúng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết video này là ai quay, rất công bằng đúng không?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Trần Văn Thức lạnh lùng hỏi: “Tao cần biết người quay video này để làm gi?”
“Có thể biết ai giết Tôn Phước Long, để anh cảnh giác hơn chút. Anh xem, đây không phải cứu anh một mạng thì là gì?” Bùi Nguyên Minh không hề lo lắng, vừa vuốt nhẹ chiếc gạt tàn, vừa mở miệng cười nói.
Vẻ mặt Trần Văn Thức có hơi do dự: “Sao tao phải làm giao dịch với mày, chỉ cần tao bắt hai người chúng mày lại, muốn mày nói gì thì mày phải nói cái đó.”
“Không giống.” Bùi Nguyên Minh lắc đầu: “Bắt tôi nói ra trong tình thế đó, anh có thể tin được mấy phần? Anh Thức đây là một người thông minh mà người thông minh thì biết rất rõ làm sao để sử dụng tốt nhất quyền lợi của mình.”
“Nói ra một người có cũng được mà không có cũng không sao để đổi lấy an toàn cho mình không phải rất tốt à?”
“Vậy sao tao tin được lời mày nói là thật?” Trần Văn Thức lạnh lùng nói.
“Bởi vì tôi không cần thiết phải lừa anh, lừa anh thì có gì tốt đối với tôi chứ? Dù hôm nay anh thả chúng tôi, ngày mai lại muốn bắt chúng tôi thì cũng đâu có khó?” Bùi Nguyễn Minh nhún vai.
Trần Văn Thức dần lung lay, vẻ mặt khó đoán.
Bùi Nguyên Minh cũng không sốt ruột mà quay đầu nở nụ cười với Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương níu ống tay áo Bùi Nguyên Minh, nói khẽ: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc anh cho anh ta xem gì thế? Sao anh ta lại lo lắng đến vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là một thứ linh tinh thôi, mà cái này liên quan đến lợi ích của bản thân anh ta.” Bùi Nguyên Minh thuận miệng giải thích một câu.
“Vậy sao anh có thứ này?” Trịnh Tuyết Dương vẫn không tin, sao Bùi Nguyên Minh lại có thứ liên quan đến lợi ích của chính Trần Văn Thức.