Nhìn những người này, Bùi Nguyên Minh khe khế thở dài, anh thật chẳng muốn tiếp xúc chút nào. Thế nhưng Triệu Thanh Hạm trên người giống như có gắn ra đa, vừa liếc mắt liền nhìn thấy anh. Cô sửng sốt hô hoán.
“Bùi Nguyên Minh? Sao anh lại ở đây? Đừng nói anh ở đây, cố tình chờ chúng tôi nhé! Không phải là mấy tên cuông theo dõi đấy chứ?”
Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm tràn ngập đề phòng, cái ngày quái quỷ gì vậy hả?
Nếu như Bùi Nguyên Minh cố tình không có thiệp mời lại lẻn được vào đây, thì mất mặt biết nhường nào. Mà những người xung quanh bây giờ cũng đồng dạng nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.
Mỗi cô gái ở nơi này đều thuộc giới thượng lưu, bị loại người nhà quê này bám riết lấy, ai mà không cảm thấy xấu hổ chứ. Ngay cả Biên Bất Phụ cũng thoáng cau mày, dường như cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá mức phiền phức. Hết cách, anh chỉ đành trước tiên khóa xe từ xa thật kĩ, sau đó lạnh nhạt trả lời.
“Triệu Thanh Hạm, cô bớt dát vàng lên mặt mình đi. Tôi xuất hiện ở đây chẳng liên quan gì đến cô cả!”
“Cái gì gọi là không liên quan? Anh rõ ràng dựa vào chúng tôi tham gia tiệc mừng thọ lân này! Thế nào, Hạ Vân không đưa thiệp mời cho anh sao? Cũng đúng thôi, Hạ Vân ở nhà họ Trâm thân phận khó xử biết bao, làm sao đủ tư cách và năng lực cho anh mấy thứ đó. Anh muốn vào đây, ngoại trừ nhờ chúng tôi thì còn biện pháp khác à?”
Triệu Thanh Hạm tức giận cười gắn, liên tục lên tiếng châm biếm.
“Bùi Nguyên Minh, thiếu tinh tế trong việc đối nhân xử thể hoàn toàn không phải lỗi của anh, thèm khát chút lợi ích nho nhỏ, tâm tư này chúng tôi có thể hiểu rõ. Vấn đề là, anh nên tự biết thân biết phận, mở miệng cầu xin cho phải phép chứ không phải giả vờ mình cao quý giống như hiện tại. Hiểu chưa?”
“Lời tôi nói, cô nghe không hiểu sao? Vậy tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi ở đây chẳng hề liên quan gì đến mấy người cả!”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp trả. Một trong số những người tham dự buổi tiệc như vậy liên nở nụ cười chế nhạo, cố ý nói to.
“Ơ, thật là không liên quan? Vậy chẳng lẽ nhà họ Trầm lại phát thư mời cho anh sao?”
Bọn họ còn không nhận được thư mời, Bùi Nguyên Minh lấy tư cách gì mà nhận được? Anh đảo mắt nhìn qua một lượt những kẻ ở đây, nhếch môi.
“Đoán đúng rồi. Tôi quả thật có thư mời!”
“Bùi Nguyên Minh, đến lúc này rồi anh còn giả vờ làm gì nữa? Đây chính là tiệc mừng thọ nhà Trầm đó! Thư mời đều do người đứng đâu đích thư chắp bút! Ý của anh là, ngài ấy tự tay viết cho anh một tấm thư mời ư?”
“Tôi nói này, anh làm ơn nhìn kĩ lại thân phận chính mình đi! Đừng tưởng dựa vào may mắn lấy được biệt thự số một Hương Sơn thì sẽ đủ tư cách tiến vào giới thượng lưu. Tôi thiện chí nhắc nhở anh, tiền góp tài sản tháng này nah vẫn chưa đóng đâu đây. Ngay cả phí duy trì còn không có mà đóng, ở trước mặt chúng tôi huênh hoang cái gì chứ?
“Đừng cố tỏ vẻ thanh cao nữa! Bùi Nguyên Minh, thừa nhận anh nhờ vào chúng tôi mới đến được nơi này thật sự khó khăn đến vậy sao? Hiện tại bị vạch trân rôi mà văn còn mạnh mồm nư vậy.
Thành thật một chút, nói không chừng chúng tôi mủi lòng sẽ cho anh cơ hội ở lại đấy! Mà nhìn bộ dạng anh hiện tại, dẫn đi theo, quả thật không xứng!”