“Nguyên Minh, anh không nên xem thường Trầm Trí Đạt. Theo thông tin tôi tra được, Trầm Trí Đạt thế lực mạnh vô cùng, tuy nhiên thực lực cá nhân nông sâu thế nào, tôi hoàn toàn mù tịt. Hơn nữa, hiện tại mọi người đều truyền tai nhau ở thủ đô có một nhân vật được không ít kẻ tài giỏi vây quanh”
“Tôi đoán người được nhắc đến là Trâm Trí Đạt. Tôi mặc kệ anh muốn làm gì, chỉ theo bản năng dặn dò anh. Cẩn thận Trầm Trí Đạt! Chó cùng rứt giậu, nếu như hắn ta liều mạng, không để ý đến nguyên tắc, anh hẳn sẽ gặp nguy hiểm”
“Tôi không hứng thú với chuyện đối phó Trầm Trí Đạt. Ít nhất thì chỉ cần đối phương ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không xuất hiện gây sự, tôi tuyệt đối không động đến hẳn. Việc duy nhất tôi muốn làm là chỉnh đốn lại nhà họ Trầm sớm đã mục ruỗng. Đương nhiên, nếu nguyên nhân phần lớn đều liên quan đến Trầm Trí Đạt, tôi không ngại trực tiếp giẫm chết hắn”
Nam Cung Ngọc không đồng ý cũng chẳng phản đối, im lặng dùng bữa. Cô ăn xong bát mì văn thắn, lập tức đứng dậy, lạnh nhạt mở lời.
“Cẩn thận. Nếu như anh chết rồi, tôi sẽ không giúp anh trả thù đâu”
Dứt lời, Nam Cung Ngọc liền rời đi. Bùi Nguyên Minh nhìn theo bóng cô khuất dần, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nghe kĩ liên phát hiện tiết tấu gõ rất nhịp nhàng đều đặn.
Tiệc mừng thọ mà nhà họ Trầm tổ chức ở Giang Nam, thời gian chính xác là vào tối nay.
Chát!
Tại biệt thự, Trầm Trí Đạt vẻ mặt lạnh lùng, giáng cho Trương Vệ Kiệt một bạt tai, khiến đối phương loạng choạng ngã xuống đất. Vân Ngọc Hạ chứng kiến toàn bộ, chỉ lạnh nhạt đảo mắt nhìn qua.
Dường như chỉ đánh thôi vẫn không thể khiến Trầm Trí Đạt hả dạ, hẳn vung chân đá Trương Vệ Kiệt, tiếng xương gãy vang lên răng rắc. Trầm Trí Đạt thu chân, bày ra dáng dấp lịch lãm.
“Khiến bà cười chê rồi. Cấp dưới vô dụng, cân phải dạy dỗ cẩn thận. Nếu không thì đối phương sẽ không biết trời cao đất dày, còn tưởng mình mới là người đứng đầu “
Trầm Trí Đạt híp mắt mỉm cười nhưng trong lời nói lại cất giấu hàm ý khó nghe. Vân Ngọc Hạ vẫn im lặng, giả vờ nghe không hiểu.
“Chúng ta hiện tại đang cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền. Có một số việc, tôi sẽ cùng bà nói thẳng, đừng nên để bụng làm gì. Những chuyện này tôi đã sớm biết rồi. Chuyện lần này, có trách thì phải trách lũ vô dụng này đầu tiên, hơn nữa do đối phương quá mức xảo trá, ngay trên du thuyên cài cắm bẫy rập vô cùng hoàn hảo”
“Hiện tại tôi bắt đầu nghi ngờ chuyện Bùi Nguyên Minh rời đi cùng Miyamoto là để ép chúng ta xuất hiện, sau đó lợi dụng cơ hội này khiến quyên lực của tôi suy yếu. Mục đích đối phương vô cùng đơn giản, giúp đỡ mẹ con Hạ Vân danh chính ngôn thuận đoạt lấy mọi thứ”
“Ắt hẳn bà cũng rõ ràng mẹ con Hạ Vân vô cùng được lão già kia tin tưởng. Một khi bọn họ thành công, cơ hội trả thù của bà liền tan thành mây khói. Vậy nên việc cấp bách nhất bây giờ chính là giải quyết Bùi Nguyên Minh”
“Chỉ cân anh ta chết đi, mẹ con Hạ Vân liền mất đi chỗ dựa, đồng thời tôi càng dễ dàng nằm quyền làm chủ gia tộc họ Trâm. Đến lúc đấy, bà muốn xử trí lão già kia như thế nào cũng được.
Thế nào?”
“Chuyện riêng nhà các người, tôi không hứng thú. Nhưng nếu tình huống đã phát sinh đếm mức này, tôi đương nhiên không thể kiên nhãn thêm nữa. Tôi hi vọng cậu giữ đúng lời hứa, sau khi thành công liền đem lão già kia giải quyết triệu để. Chỉ cần cậu không lật lọng, tôi có thể cam đoan sẽ thay cậu giết chết Bùi Nguyên Minh”
“Lời đã nói ra, tuyệt không thay đổi. Bà cứ việc yên tâm!”
Trầm Trí Đạt bật cười ha hả, vươn tay về phái Vân Ngọc Hạ. Bà liếc mắt nhìn hắn, không buôn bắt tay mà chỉ lạnh lùng xoay người rời đi. Bên trong phòng khách, chì còn lại mỗi Trầm Trí Đạt, biểu cảm âm ngoan bất thường.