Chàng Rể Quyền Thế

Chương 209



“Chồng của tôi, Bùi Nguyên Minh.” Trịnh Tuyết Dương nói với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Cô vừa dứt lời thì Trần Văn Thức và tất cả mọi người ở bên trong đều cười ha ha ầm lên. Không thể không thừa nhận tên Bùi Nguyên Minh này là một người chồng bất lực vô dụng nổi tiếng ở thành phố Hải Dương này, không ai là không biết, không ai là không hiểu.

“Chậc chậc chậc, xem ra vẫn là chó chui gầm chạn mà. Chỉ là một tên ăn bám không hơn không kém nhưng sao lại suy nghĩ không thông mà đi cam chịu kiếp ở rể chứ? Thật là làm mất mặt bọn đàn ông chúng ta mà. Thằng nhóc này, sao không làm một tên thái giám luôn đi.”

“Anh Thức, cái thứ đó thật là kinh tởm. Tôi nghe mà muốn đánh cho anh ta một trận.”

“Để tôi, tôi sợ anh quá tức giận mà đá một cái anh ta chết luôn. Tôi điềm đạm hơn, để tôi cho.”


“Điểm đạm cái đầu anh. Anh đâu phải là phụ nữ mà điềm đạm gì chứ? Loại thư sinh trói gà không chặt đó vẫn nên để tôi xử lý cho.”

Nhìn thấy mấy người anh em của mình ồn ào như vậy thì Trần Văn Thức khoát tay ngăn bọn họ lại rồi nói: “Được rồi, mấy người làm cái gì vậy chứ? Không thấy người ta là cậu em nhỏ nhát như thỏ đế hay sao? Lỡ đâu dọa cho người ta sợ quá đái ra quần thì thật là ghê tởm, khó coi lắm đó.”

“Ha ha ha…”

Xung quanh lại cười ầm ĩ lên.


Trịnh Tuyết Dương nghiến răng nhìn Trần Văn Thức nói: “Tôi tới đây là để tìm anh nói chuyện công việc chứ không phải tới để nghe anh làm nhục chồng của tôi đâu.”

“Được, được, được. Nói chuyện công việc, dù sao công việc kinh doanh là quan trọng nhưng quan trọng cỡ nào thì cũng phải ăn cơm đúng không?” Trần Văn Thức quay trở lại đúng vị trí của mình nhưng không hề liếc nhìn Bùi Nguyên Minh. Trong mắt hắn thì loại ở rể như anh không bằng một con chó, không đáng tôn trọng.

“Bây giờ phải làm như thế nào thì anh mới không gây rắc rối cho nhà họ Trịnh chúng tôi đây?” Trịnh Tuyết Dương kiềm nén sự tức giận, hít sâu một hơi hỏi. Trần Văn Thức cười cười: “Không dám, chúng ta đều như nhau thôi. Nói trắng ra là chúng ta đều vì tiền cả. Chỉ cần ai đưa tiền cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ làm việc cho họ. Bây giờ nhà họ Trịnh cũng giống như một miếng thịt đùi vậy, nếu có tiền thì mọi người cùng nhau hưởng phúc. Tôi nói có đúng không?”

“Anh muốn bao nhiêu?” Trịnh Tuyết Dương cực kỳ bực tức. Nhìn thấy đối phương đòi tiền trắng trợn như vậy thật khiến người ta chán ghét.

“Như vậy đi, tôi cũng không muốn làm khó dễ mọi người nữa. Tôi lấy một nửa thôi, năm trăm tỷ thôi. Nếu có số tiền này rồi thì từ nay về sau tôi sẽ không gây phiền phức cho nhà họ Trịnh nữa. Ngoài ra tôi sẽ cam đoan nếu có kẻ nào gây phiền phức cho nhà họ Trịnh thì chúng tôi cũng sẽ giải quyết. Thế nào?” Trần Văn Thức nói với một vẻ mặt hết sức chắc chắn.



DMCA.com Protection Status