“Tạm thời không rõ, nhưng lệnh giết kia truyên ra từ thủ đô, người hạ lệnh, có lẽ là Miyamoto Sakura.”
“Hoặc là..."
“Phương Trung Nghĩa..."
Nghe thấy cái tên này, đôi mắt Bùi Nguyên Minh hơi nheo lại.
Vị Phương Phương Trung Nghĩa này, tuy còn chưa chính thức giao đấu, nhưng đã khiến người ta biết anh ta khó chơi.
May mà hôm nay anh ra tay từ chỗ Taro Nakano, cũng có một chút bố trí, cho nên Bùi Nguyên Minh không vội phản chế.
Hiện giờ anh tràn ngập hứng thú, muốn nhìn xem cái gọi là lệnh giết, rốt cuộc có thể mang tới kinh ngạc vui mừng gì.
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh xử lý chuyện này, mọi người ở bên cạnh bàn tán xôn xao.
“Biệt thự số một này đúng là khí phách, ở nơi này tàng thủy sinh tài, sống lâu trăm tuổi!”
“Chẳng trách có danh xưng biệt thự số một, bởi vì vị trí địa lý của nó quá đặc biệt, đứng ở ban công, chỉ sợ có thể thấy được hơn nửa cảnh đêm ở thủ đô?”
“Nơi này, lúc sinh ra không có, đời này cũng sẽ không có đúng không?”
Nhìn biệt thự số một to lớn, tất cả mọi người phát ra tiếng cảm thán.
Ngay cả Biên Bất Phụ tự phụ tới mấy đều không thể không thừa nhận, nơi này không tệ, phù hợp với thân phận của anh ta.
Mà Triệu Thanh Hạm thì mí mắt giật giật, vào ở biệt thự số mười một, cô ta vốn cho rằng nhà mình xem như hơn người.
Nhưng so với biệt thự số một này, thật sự không là gì cả.
Loại nội tình và khí thế chỉ có nhà giàu chân chính mới có này, không phải nhà giàu mới nổi có thể đánh đồng.
Mà nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lúc này còn làm bộ làm tịch gọi điện thoại, lúc này vẻ mặt Triệu Thanh Hạm khinh thường.
Đã đến lúc này rồi, còn làm ra vẻ, cần thiết sao? “Được rồi, nhìn thôi là được, bên trong có đèn, chủ nhà đang nghỉ ngơi, chúng ta đừng làm ầm ĩ tới người ta“ Lúc này Triệu Quốc Thái tiến lên một bước, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh làm bộ làm tịch gọi điện thoại, giọng nói có chút khẩn câu mở miệng nói với mọi người.
“Mọi người trở về đi, tôi mời mọi người ăn khuya”
Ông ta là chú của Bùi Nguyên Minh, ông ta không muốn Bùi Nguyên Minh quá mất mặt.
Mà lúc đi theo Bùi Nguyên Minh tới, ông ta còn mang theo chút hy vọng, hy vọng Bùi Nguyên Minh có thế cho mình chút kinh ngạc vui mừng.
Nhưng lúc này nhìn Bùi Nguyên Minh vẫn còn đang gọi điện thoại, ông ta thất vọng.
Bùi Nguyên Minh đây là gọi điện thoại để trốn mà! Có thể nói, vừa rồi làm ra vẻ lớn bao nhiêu, bây giờ mất mặt bấy nhiêu!
//
- -----------------