Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, vẫn mở miệng: “Anh Uông, chỉ sợ người Đảo Quốc vừa rồi không đơn giản đâu”
“Tôi cảm thấy anh nên đổi chỗ chơi thì hơn.”
“Bữa tiệc tối nay chiêu đãi anh Biên, đừng nên trêu chọc phiền phức”
“Không đơn giản sao? Không đơn giản thế nào?”
Uông Khải Trạch vốn còn có chút nghĩ lại mà sợ, lúc này nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, anh ta lập tức như đánh tiết gà.
“Không phải chỉ là heo Đảo Quốc thôi sao? Có thể có bản lĩnh gì?”
“Chú tôi là phó hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô đấy!”
“Tôi gọi một cuộc điện thoại, mười mấy đệ tử Long Môn sẽ tới giúp chúng tôi làm chỗ dựa, hoàn toàn không thành vấn đề!”
“Cho dù không có những người khác, bản thân tôi cũng là đệ tử ngoại môn của Long Môn!”
“Bùi Nguyên Minh, bây giờ không phải xã hội cũ, không phải thời đại nhìn thấy người nước ngoài là phải quỳ!”
“Anh nên học ứng xử đứng lên!”
“Nhưng mà thôi, một tên mới từ nông thôn tới, nhìn thấy người nước ngoài khó tránh khỏi sẽ sợ hãi, tôi cũng hiểu được”
“Chỉ là quỷ Đảo Quôc mà thôi!”
“Nói không xa, nói tới mấy năm trước ở chiến trường Âu Á, không phải đều bị tổng giáo đầu ở Đại Hạ chúng ta đánh thành chó đấy sao?”
“Bọn họ còn dám làm thế nào?”
Đám quản lý cấp cao ở tập đoàn Khai Sơn không chút lưu tình châm chọc khiêu khích Bùi Nguyên Minh, bởi vì nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân mỹ nhân cấp yêu nghiệt vô cùng thân thiết, trong lòng bọn họ cảm thấy không thoải mái.
Người phụ nữ như Hạ Vân, nhất định không phải làm bạn với thể tử cậu chủ, thì là nhân vật càng cao quý hơn.
Một tên nhà quê như Bùi Nguyên Minh, can thiệp cái gì? Chỉ có Biên Bất Phụ mới xứng đôi với Hạ Vân.
Bây giờ Bùi Nguyên Minh cóc còn đòi ăn thịt thiên nga, khiến đám phụ nữ nổi trên mạng cảm thấy cấp bậc trong giới bị hạ thấp xuống.
Tuy bọn họ chỉ là đồ chơi của giới thượng lưu, nhưng lúc này cũng biết rõ, Bùi Nguyên Minh không thể ở bên giới thượng lưu.
Tất cả mọi người cười to, nhận định Bùi Nguyên Minh là nhát chết sợ người nước ngoài.
Hạ Vân muốn phát cáu, nhưng bị Bùi Nguyên Minh nắm tay, ý bảo cô ấy đừng tranh cãi với đối phương.
Triệu Thanh Hạm âm thầm liếc Bùi Nguyên Minh một cái, không lên tiếng phụ họa, nhưng trên gương mặt lộ vẻ thất vọng.
Thất vọng này, không chỉ vì Bùi Nguyên Minh Sợ người nước ngoài, còn vì anh bị người ta trào phúng mà không dám phản bác.
Người đàn ông như vậy, quả nhiên là đồ nhát chết y như cô ta dự đoán.
Người như vậy, đừng nói là ở bên Hạ Vân, cho
//