Xung quanh yên tĩnh giống như chết lặng, tiếng bàn tán trầm thấp truyền tới.
Lúc trước mọi người chỉ cảm thấy cái tên Bùi Nguyên Minh này quen tai, nhưng lúc này nhớ tới chuyện gì đó.
“Bùi Nguyên Minh, hội trưởng Bùi?”
“Chẳng lẽ cậu ta là Bùi Nguyên Minh có liên quan tới cái chết của hội trưởng Sở sao?”
“Trời ạ! Không phải Sở Tuấn Hiên là con trai của hội trưởng Sở sao? Không phải Tân Ý Hàm là đồ đệ của hội trưởng Sở sao?”
“Sao bọn họ có thể ủng hộ một kẻ thù giết ba lên nằm quyền được?”
“Nhưng nếu cậu ta không phải là hội trưởng, vì sao những người này phải cung kính như vậy?”
“Lúc trước tôi nghe đồn, môn chủ Long đã sớm định ra phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, không phải là người này đấy chứ?”
“Vậy chẳng phải chuyện lôi đài lúc trước, đều biến thành chuyện cười sao?”
“Không không không, đây cũng không tính là chuyện cười, ít nhất bây giờ tất cả chúng ta đều biết, nhân vật như Hùng Tứ Hải, đều không đỡ được một cái tát của hội trưởng Bùi..
ˆ Đủ loại bàn tán truyên ra, rất nhiều đệ tử Long Môn bên phía Uông Vĩ Thành đều lộ ra vẻ mặt khó mà tin.
Nhưng cảnh tượng Bùi Nguyên Minh đứng ở giữa lôi đài, Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên cung kính, đây là cảnh tượng rung động lòng người tới cỡ nào? Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, người trước mắt, hơn phân nửa là phân hội trưởng thật.
Cho dù anh không phải, nhưng chỉ cần chiếm được sự ủng hộ to lớn của Tân Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên, anh không phải cũng phải! Toàn thân Kim Tuyết Ngọc cứng đờ, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.
Cô ta hồi tưởng lại quá trình mình tiếp xúc Bùi Nguyên Minh, sau đó cô ta đột nhiên phát hiện, từ đầu tới cuối, Bùi Nguyên Minh đều mang theo thái độ nhìn kỹ đối mặt với Uông Vĩ Thành.
Uông Vĩ Thành mạnh như vậy, ở trong mắt anh chỉ là chuyện cười.
Mà đám phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cô ta, cả đám đều có biểu cảm như ăn phân.
Đám người không có năng lực như bọn họ, ngày thường bản lĩnh lớn nhất chính là liếc mắt một cái có thể nhận ra ai là người đứng trên cao, ai là tên bất tài vô dụng.
Nhưng cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, sức phán đoán không gì không làm được của mình, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh vậy mà không có bất cứ ý nghĩa gì.
Lúc này Hùng Tứ Hải quỳ rạp trên đất gian nan đứng dậy, anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu là Bùi Nguyên Minh? Giết hội trưởng Sở, còn giết Hùng Minh Triết em trai của tôi?”
Những lời này vang lên, mọi người rung động lân nữa, không ai nghĩ tới sẽ có chuyện xưa như vậy.
“Đúng vậy! Cậu là một hung thủ giết người, còn muốn làm phân hội trưởng? Tôi nhổ vào!”