Ngay lúc Bùi Nguyên Minh giải quyết Dương Định Siêu. Bệnh viện Thiên Ái ở thủ đô, Uông Vĩ Thành đứng bên ngoài phòng phâu thuật, vẻ mặt khó coi tới cực hạn. Bên cạnh ông ta vây quanh một vòng bác sĩ đức cao vọng trọng ở thủ đô, có thiên tài khoa não, Thiên Kiêu khoa tim... Những người này hiểm khi tụ tập cùng một chỗ, nhưng lúc này cả đám đều mặt co mày cáu. Uông Vĩ Thành nhìn từng người bọn họ, gương mặt càng lúc càng đen. “Giáo sư Bác, đã có phương án chưa?”
“Đã qua mấy tiếng rồi”
“Tôi sợ cứ tiếp tục kéo dài, vợ tôi sẽ không chịu đựng nổi”
Vẻ mặt Uông Vĩ Thành khó coi tới cực hạn. Đã vài tiếng trôi qua, mấy lần triệu chứng của Kim Tuyết Ngọc đã chuyển biến tốt đẹp, đã có thể nhúc nhích. Nhưng đây đều là kết quả trả giá rất lớn. Có điều cái gọi là chuyển biến tốt đều chỉ lướt qua giây lát, giống như đom đóm mùa hè, khiến người ta tuyệt vọng. “Phó hội trưởng Uông, không phải tôi không muốn ra phương án, mà là bệnh của vợ ngài, cho đến bây giờ chúng tôi vẫn không tìm được ổ bệnh.”
Một bác sĩ khoảng hơn năm mươi tuổi vẻ mặt nghiêm trọng mở miệng. “Mà không tìm thấy được ổ bệnh, chúng tôi không dám tùy ý mổ, bởi vì cho dù mổ, chúng tôi cũng không biết nên làm như thế nào”
“Tất cả những gì chúng tôi có thể làm bây giờ là điều trị các triệu chứng chứ không thể tìm ra nguyên nhân ngọn nguồn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi e rằng trong vòng mười hai tiếng nữa, vợ ngài có thể sẽ..
" “Hoàn toàn biến thành người sống thực vật!”
“Cho đến lúc này, chỉ sợ ngay cả lối suy nghĩ đều đã cứng ngắc, biến thành xác sống chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì sinh mạng”
“Cho nên phó hội trưởng Uông, trong mấy tiếng còn lại này, ngài và vợ nên bàn bạc thật kỹ đi”
“Có đôi khi chết không đau bằng cả đời sống như xác sống, càng thoải mái hơn, đối với hai bên đều không là hành hạ vô tận”
Giáo sư Bác nói xong những lời này, cũng thở dài một hơi. Đều nói bác sĩ có tấm lòng như cha mẹ, cho dù là công tâm hay tư tâm, ông ta đều hy vọng chữa trị được cho Kim Tuyết Ngọc. Nhưng vấn đề là, ông ta thật sự không biết làm như thế nào. Nếu tùy tiện mổ trong tình huống không nắm chắc, dẫn tới Kim Tuyết Ngọc chết đi, giáo sư Bác sợ Uông Vĩ Thành sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. Đến lúc đó, vậy thì thật sự không chịu nổi. Nghe giáo sư Bác nói như vậy, đám bác sĩ thiên tài lau mồ hôi lạnh cũng gật đầu tán thành.