Lúc này ở trong mắt Triệu Thanh Hạm, Bùi Nguyên Minh đã từ rất không dễ dàng mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, biến thành thất bại lân nữa.
Đừng nói tới một lão đại nào đấy, Bùi Nguyên Minh ngay cả so với anh Uông đều như trên trời dưới đất.
Lúc này Triệu Thanh Hạm bắt đầu cầu nguyện, hi vọng sau này ba đừng nỏi tới chuyện tác hợp cho mình và Bùi Nguyên Minh lân nữa.
Sao chìm trĩ có thể xứng với phượng hoàng chứ? Bùi Nguyên Minh không để ý tới biểu cảm của Triệu Thanh Hạm, mà lật xem tài liệu, nhanh chóng hiểu được tình hình.
Lúc trước Lục Trọng Bằng đặt một lượng lớn hàng ở tập đoàn Khai Sơn, dựa theo ước hẹn trong vòng một tháng sẽ thanh toán tiên hàng.
Nhưng hiện giờ đã qua một tháng, anh ta cũng không tới thanh toán.
Nếu là những người khác, lấy tên tuổi của tập đoàn Khai Sơn trực tiếp đập tới, người nào cũng phải sợ.
Nhưng Lục Trọng Bằng khác biệt, anh ta là cậu em vợ của Lâm Khang Dụ! Người nào dám dùng sức mạnh với em vợ của người đứng đầu thủ đô? Nói đùa àiI Có thể nói, đây là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng vì thân phận của đối phương không bình thường, cho nên chuyện này mới trở nên vô cùng phiền phức.
“Họp một lát, họp tới tận trưa luôn!”
“Các người có ai có thể nghĩ ra phương pháp không?”
“Nếu không lấy được khoản tiền này về, khảo hạch năm nay của chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng!”
“Đến lúc đó, tất cả những cố gắng trong năm qua của mọi người đều uổng phí, mấy tỷ chia hoa hồng người nào cũng đừng mơ nghĩ tới nữa!”
Cho dù Uông Khải Trạch nói chuyện tới mức này, nhưng mọi người vẫn không dám mở miệng.
“Bốp!" Cái cốc cà phê trong tay Uông Khải Trạch bị ném mạnh xuống đất vỡ tan: “Các người ngay cả thử cũng không có dũng khí thử sao?”
“Các người nói xem! Các người ngoại trừ ăn cơm đi ngủ, các người còn có thể làm gì?”
Sau khi nói xong, một đám người đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh có người nhỏ giọng nói: “Anh Uông, không phải là chúng tôi không muốn xuất lực, mà là không làm được!”
“Anh Lục có thân phận gì, anh còn biết rõ hơn chúng tôi!”
“Quan trọng nhất chính là, nghe nói gần đây anh ta bị người ta đánh gãy tay chân, mỗi ngày đều ngôi trên xe lăn như người sống thực vật, lúc này người nào đi tìm anh ta đều không có tác dụng!”
“Chúng tôi đi tìm anh ta, ngoại trừ bị anh ta gọi người đánh một trận trút giận ra, còn có thể có ích lợi gì?”
“Nhỡ đâu bị người ta đánh chết, thì tính cho ai đây?”
“Anh Uông, chút tiền một tháng đó của chúng
- -----------------