Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Uông Khải Trạch: “Được, anh và tôi một lời đã định!”
“Bùi Nguyên Minh, sao anh lại biến thành loại người này?”
Bên trên gương mặt xinh đẹp Triệu Thanh Hạm đều là vẻ thất vọng: “Tôi thật sự rất hối hận, tôi không nên giới thiệu anh vào đây!”
“Sự tôn tại của anh đơn giản chính là làm cho tôi mất mặt!”
“Tôi biết trong lòng anh có suy nghĩ với tôi, kìm nén một hơi muốn thể hiện ra năng lực của anh ở trước mặt tôi!”
“Để cho tôi có thể coi trọng anh hơn một chút!”
“Để thực hiện được ước mơ xa vời cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga của anh!”
“Thế nhưng anh có thể đừng như vậy hay không?”
“Đến chết vẫn sĩ diện!”
“Anh làm như vậy ngoại trừ để cho tôi chán ghét anh ra thì còn có thể có tác dụng gì?”
“Huống chi hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, cái gọi là thông gia từ bé của chúng ta chỉ là lời nói mê sảng năm đó mà thôi!”
“Gà rừng sao có thể phối với phượng hoàng được?”
“Anh muốn dựa vào sự hứa hẹn hư vô mờ mịt này bay lên đầu cành làm phượng hoàng, anh cảm thấy có thể thực hiện được sao? Có khả năng sao?”
Ở trong mắt Triệu Thanh Hạm, Bùi Nguyên Minh chính là một tên vô dụng chỉ muốn ăn bám! Vừa mới đến ở rể đã bị người ta đuổi ra khỏi cửa, giờ lại muốn dây dưa với người giàu có như mình.
Anh ta không soi mặt vào trong nước để xem mình có tư cách kia hay không sao? Một cô gái nhà giàu như cô ta, là người mà thể loại như Bùi Nguyên Minh có thể với được sao? “Thanh Hạm, không cần phải tức giận, nửa giờ mà thôi, chúng ta cứ coi như xem kịch!”
“Nửa giờ sau, anh sẽ đuổi anh ra khỏi cửa!”
“Em cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng coi là có thể nhắn nhủ lại với ba mẹ anh ta được!”
Uông Khải Trạch tỏ vẻ như người anh trai tốt tri kỷ, đi tới an ủi Triệu Thanh Hạm.
Mà những nữ nhân viên xinh đẹp bên cạnh cũng đều có vẻ mặt đồng tình nhìn Triệu Thanh Hạm.
Không ngờ rằng một cô gái nhà giàu xinh đẹp hạng nhất lại bị loại người như Bùi Nguyên Minh quấn lên.
Quan trọng nhất là trong lòng người này không có một chút cân nhắc nào, còn làm đủ loại hành vi khiến Triệu Thanh Hạm mất mặt xấu hổ.
“Anh Trạch sẽ không có cách mời tôi đi được đâu.”
Bùi Nguyên Minh lại rót thêm cho mình một cốc cà phê nữa, không thể không thừa nhận, cà phê của tập đoàn Khai Sơn cũng không tệ lắm.
“Bùi Nguyên Minh, đã đến lúc này rồi, anh
- -----------------