Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Bùi Nguyên Minh lại gọi điện thoại cho Trịnh Khánh Vân.
Bởi vì mấy ngày kế tiếp cô ta còn phải tiếp tục quay phim, cho nên tạm thời không trở vê biệt thự.
Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại rôi dặn dò Ngô Kim Hổ tiếp tục tăng thêm người, nếu như bắt buộc phải làm, có thể điều cao thủ từ Dương Thành tới.
Đáng tiếc Viên Cảnh Thiên còn chưa phái người tới, nếu không Bùi Nguyên Minh cũng đâu cảm thấy người không đủ dùng.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại ra xem một lát, phát hiện vẫn không có tin tức của Hạ Vân, lúc gọi cho cô ta, điện thoại vẫn báo máy bận như cũ.
Trâm ngâm một lát, Bùi Nguyên Minh mới gửi một tin nhắn nói cho Hạ Vân, nếu như ngày mai vẫn không có tin tức của cô ta, như vậy anh sẽ tới tận nơi.
Mặc dù trước mắt anh còn chưa thu xếp lại tài nguyên của chỉ nhánh Long Môn ở thủ đô, thế nhưng nếu như Hạ Vân vẫn không có tin tức, như vậy anh cũng không thể tiếp tục chờ được.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh rời giường ăn sáng, đang chuẩn bị đi xử lý chuyện của Hạ Vân.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh bắt máy, đối diện truyền đến giọng nói của Triệu Quốc Thái: “Bùi Nguyên Minh, hôm nay nhất định cháu không thể tới trễ, biết không?”
“Đến trễ?”
Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, có chút không phản ứng kịp.
“Vớ vẩn!”
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Triệu Quốc Thái trầm xuống, trong giọng nói mang theo vài phân không vui: “Cháu đã sớm không phải là trẻ con ba tuổi nữa, phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình chứ!”
“Thanh Hạm đã sắp xếp xong xuôi cho cháu rồi, bắt đầu từ hôm nay cháu phải đến tập đoàn Khai Sơn làm việc!”
“Nhớ kỹ, cháu ăn mặc sạch sẽ một chút cho chút”
“Nếu như cháu cứ tiếp tục như vậy, tiếp tục lười nhác như thế, chú Triệu sẽ không để ý tới cháu nữa đâu!”
“Xin lỗi chú, cháu không cố ý”
Bùi Nguyên Minh giải thích một tiếng: “Hôm nay cháu thật sự có chuyện, hay là để hôm nào...”
Hôm nay Bùi Nguyên Minh phải xử lý chuyện của Hạ Vân, thật sự không có suy nghĩ đến tập đoàn Khai Sơn làm việc.
“Chú Triệu, cháu có thể nói cho chú biết, thật ra cháu là cổ đông của tập đoàn Khai Sơn..
”
Bùi Nguyên Minh muốn nói mình là đại cổ đông, có 50% cổ phần, chỉ là anh còn chưa nói hết, Triệu Quốc Thái bên kia điện thoại đã vô cùng nghiêm khắc nói.
“Có việc? Hôm nào?”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn tìm việc làm?”
- -----------------