“Thứ hai, dù tôi có may mắn đánh thắng thì ông cũng có thêm một tướng giỏi.
”
“Nhưng mà tướng giỏi thì cũng không phải là cánh tay đắc lực của ông, sau này lúc cần có thể dùng như một con tốt thí, một khi không còn giá trị lợi dụng thì ông cũng sẽ dứt khoát vứt bỏ”
“Thứ ba, ông cũng không thật sự quan tâm tới cái chết của Hùng Minh Triết, kể cả việc ông phải người đến Bách Lạc Môn đe dọa Đỉnh Nam Hành, bao gôm cả việc ông tạo áp lực cho sở cảnh sát, mục đích cũng chỉ có một là để tôi vào cửa của ông”
“Vậy thì cuối cùng một là tôi nhận tiên làm việc cho ông, hai là bị ông hoàn toàn tiêu diệt, không có kết cục nào khác.
”
“Phó hội trưởng Uông, ba điều mà tôi nói, đúng chứ?”
Nụ cười trên gương mặt Uông Vĩ Thành lúc này bỗng trở nên cứng đờ, trong ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Tất nhiên là ông ta không ngờ được Bùi Nguyên Minh lại có thể hiểu được sâu xa như vậy.
Nhưng mà ông ta cũng nhanh chóng cười một tiếng, quay lại ngồi đối diện Bùi Nguyên Minh: “Cậu Bùi, cậu là đang ác ý đánh giá tôi đây rồi, hơn nữa lời nói không có trách nhiệm như vậy, khi đã nói ra thì sẽ phải trả giá đắt đấy”
“Tuy tôi thật sự rất muốn ngồi lên vị trí hội trưởng này, nhưng mà tôi hy vọng dựa vào sức của bản thân chứ không phải là người khác.
”
“Long Môn là đại diện của chính phủ, là danh dự của trong giang hồ, phân hội trưởng của Long Môn phải là người chức cao vọng trọng mới ngôi được, điểm này cậu nên hiểu rõ”
“Vậy nên sau này nếu như nói thì phải suy nghĩ cho kỹ, nếu chỉ có chúng ta nghe được thì không sao”
“Nhưng nếu để người ngoài nghe thấy thì sẽ không thể giải thích được đâu”
Nói đến đây ông ta tự rót cho mình một ly trà, thản nhiên nói: “Nếu như tôi thật sự âm hiểm như vậy thì sao lại đồng ý cho cậu cơ hội lấy Linh Đan chứ?”
“Dù tôi có thể phụ cả thiên hạ nhưng mà cũng không thể đấy con gái mình vào hố lửa được”
Lúc này Uông Vĩ Thành nói như thật sự rất đau lòng, đồng thời còn thể hiện sự khoan dung rộng lượng, có vẻ như hoàn toàn không ngại Bùi Nguyên Minh nói xấu ông ta.
“Ông để cho tôi vào Long Môn cũng không phải vì đánh giá cao tôi, tán thưởng tôi”
Bùi Nguyên Minh đặt chén trà xuống, tiện thể câm một nắm tiền mặt.
“Cùng lắm là ông chỉ muốn trói buộc tôi, câm chân tôi, bởi vì sợ tôi gia nhập vào bên phía Tần Ý Hàm.
" “Chỉ một Tần Ý Hàm đã khiến ông ăn ngủ không yên rồi, nếu như lại có thêm một Bùi Nguyên Minh thì ông có dùng Hùng Tứ Hải cũng không đủ đánh”
“Mà thu phục tôi, trừ đánh được một trận ra, càng có thể làm cho thế hệ trẻ ủng hộ Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên của Long Môn biết được sức mạnh của ông”
“Nói vậy thì chỉ cần ông có cơ hội đánh bại