Hiện giờ người của phân hội Long Môn thủ đô đã kháng nghị với sở tư pháp rồi, yêu cầu giao người hành hung là cậu ra ánh sáng.
”
“Bởi vì chuyện này có liên quan đến danh tiếng của Long Môn, Tân Ý Hàm lựa chọn bắt tay với Uông Vĩ Thành, nói tóm lại nếu như tôi không giao cậu ra thì ngay cả Bách Lạc Môn chúng ta cũng cần phải trả cái giá không thể tưởng tượng được”
“Bọn họ sẽ trả thù cả tôi nữa!”
“Tôi đã nói cậu bao nhiêu lần rồi, cãi nhau làm lớn chuyện với loại người như Hùng Minh Triết thì không sao, nhưng mà đừng làm chết người chứt”
“Người chưa chết, chuyện có lớn đến thế nào cũng có thể dìm xuống! Người chết rồi thì càng phiền phức, hiểu không?”
“Quan trọng nhất là chúng ta dùng chuyện này để hãm hại Bùi Nguyên Minh, kết quả bây giờ lại biến thành do cậu làm, cậu là đồ ngốc à?”
“Đầu óc cậu để ở đâu hả?”
Lúc này Đinh Nam Hành chỉ hận không thể đập chết Chung Thanh Tùng.
Đình Nam Hành anh đã lăn lộn ở thủ đô này nhiều năm như vậy rồi, không lẽ còn sợ một phân hội Long Môn thủ đô sao? Đừng nói là một tên Uông Vĩ Thành, cho dù là Sở Văn Trung còn sống thì anh ta cũng không ngại.
Nhưng vấn đề là nguyên lão trong Nguyên Lão Đường của Long Môn rất đáng nể.
Dù sao thì những nguyên lão trong Nguyên Lão Đường, ai nấy đều là những cường giả rất mạnh, cho dù là Chân Vũ Long thì đối mặt với bọn họ cũng phải rất thận trọng.
Dù anh ta có trâu bò nhưng trâu bò được bảng Chân Vũ Long sao? Lúc này áp lực đè nặng Đinh Nam Hành như núi.
Điêu quan trọng nhất là vốn dĩ kế hoạch dùng để hãm hại người khác, cuối cùng lại thành hãm hại chính mình, còn nói gì được đây? Nên có biểu cảm thế nào đây? Thậm chí Đinh Nam Hành còn cho rằng vì cái chết của Hùng Minh Triết, phân hội Long Môn thủ đô sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc chuyện này, lựa chọn ra hội trưởng mới.
Nếu như vậy, hoàn toàn không có lợi gì với Bách Lạc Môn và Chân Vũ Long.
“Anh Đinh, tất cả là do em sai, là em ngu ngốc, là em tự cao tự đại”
“Nhưng mà bây giờ chuyện đã đến nước này rôi, Hùng Minh Triết thật sự đã chết rồi, dù có hối hận thế nào cũng vô ích, anh mau cứu em đi”
“Mau cứu em.
”
Chung Thanh Tùng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu: “Anh Đinh, nể mặt tình cảm anh em của chúng ta, anh giúp em lần cuối đi”
Lúc này Chung Thanh Tùng thật sự khóc không ra nước mắt, may mà lần này anh ta chạy nhanh, nếu không khi ở võ quán của Long Môn anh ta đã bị người ta phanh thây.
Lúc này bên ngoài Bách Lạc Môn, ít nhất có mấy trăm người trong tối lẫn ngoài sáng đang chờ anh ta, anh ta mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị