“Xem ra ông Lâm biết Thổ Ngự Môn Gia đại diện cho cái gì rồi”
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt.
Lâm Khang Dụ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Thổ Ngự Môn Gia, một trong năm chỉ hoàng thất của Đảo Quốc, Ngự Ngũ Gia trong truyên thuyết”
“Năm chỉ này ngày thường ít xuất hiện trong nhân thể, chỉ có lúc chiến loạn mới ngẫu nhiên xuất hiện, mà trong năm chỉ này, nối tiếng nhất là Thổ Ngự Môn Gia”
“Bởi vì Thổ Ngự Môn Gia là Âm Dương Sư mạnh nhất Đảo Quốc”
“Nhưng Thổ Ngự Môn Gia luôn nước sông không phạm nước giếng với nhà họ Lâm Tô Châu, tại sao bọn họ lại ra tay với vợ tôi?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Lâm đừng quên mấy ngày trước, tôi giúp ông phá thuật âm dương, Thổ Ngự Môn Gia không chỉ ra tay với vợ ông, còn năm lần bảy lượt muốn đẩy ông vào chỗ chết.”
“Người Đảo Quốc không làm chuyện gì không có lợi, bọn họ sẽ không làm thâm hụt tiên mua bán, cho nên tốt nhất là ông Lâm nên suy nghĩ lại, có phải lúc trước ông đắc tội người của Đảo Quốc hay không?”
Lông mày Lâm Khang Dụ nhíu chặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ở trong ấn tượng của tôi, khoảng thời gian gân đây đừng nói là xung đột với người của Đảo Quốc, ngay cả người của Đảo Quốc tôi cũng chưa từng gặp...”
“Nhưng mà mấy năm trước tôi mua bất động sản này, vị chủ nhân trước đó là người Đảo Quốc”
“Chẳng qua lúc tôi mua bất động sản, hai bên đều ủy thác người đại diện tiến hành, cho nên hai bên vốn không có cơ hội gặp mặt, càng đừng nói xảy ra xung đột”
“Cậu Bùi, không phải là cậu đoán sai đấy chứ?”
Tuy Lâm Khang Dụ không tin tưởng những lực lượng thần quái, nhưng tận mắt nhìn thấy chú thuật và thuật âm dương, Lâm Khang Dụ biết rõ Sát Nhân Thuật thật sự tôn tại.
Chẳng qua cho dù như thế nào ông ta cũng là người chính phủ, không phải người trong giang hồ, sao người của Đảo Quốc lại dùng những thủ đoạn như vậy đối phó ông ta, ông ta thật sự nghĩ mãi không ra.
Bùi Nguyên Minh đứng dậy, híp mắt nhìn trang viên trước mặt, nhìn cả trang viên nhàn nhạt quỷ khí, bỗng nhiên anh cười nói: “Nếu chuyện này không liên quan tới ông Lâm, vậy thì có liên quan tới trang viên này rồi”
“Không biết ông Lâm có bản vẽ mặt phẳng kiến trúc trang viên này hay không, để tôi đánh giá xem?”
Lâm Khang Dụ hơi gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Mạn Ni một cái.
Rất nhanh Lâm Mạn Ni cầm một bản vẽ tới, đưa cho Bùi Nguyên Minh.
Mở bản vẽ ra, Bùi Nguyên Minh nhìn kỹ một lát, mới cười nói: “Kiến trúc này hẳn là có mấy trăm năm lịch sử, nhưng kiến trúc lâu năm lại có tâng hâm ngầm, thú vị..
" Lâm Khang Dụ cau mày nói: “Bản vẽ này hẳn là năm đó Đại Sứ Quán Đảo Quốc trùng tu vẽ ra, sau này Đảo Quốc rời xa nơi đây, Đại Sứ Quán rơi vào trong tay thương nhân Đảo Quốc kia, cuối
- -----------------