So sánh với tỉnh Tam Lăng băng tuyết ngập trời, ở Cảng Thành cho dù đến mùa đông, vẫn ấm áp như xuân.
Trên đỉnh một tòa nhà cao ốc bên cảng Victoria, máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống.
Trong phòng nghỉ phía dưới, có hai bóng người thon dài đi ra.
Bọn họ tùy ý đi đến mép sân bay, mặc dù dưới chân là tòa nhà cao chọc trời, nhưng hai người này lại như không thấy được, ngược lại còn đi dạo dọc theo mép tòa nhà.
Nếu có phóng viên truyền thông tài chính và kinh tế ở đây, chắc chắn sẽ bị thân phận của hai người này hù dọa.
Người đi đầu là Bùi Văn Kiên vừa mới được thăng chức làm một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, đại diện cho nhà họ Lý ở Cảng Thành.
Một người khác, thì là Quách Tuấn Anh của nhà họ Quách ngang ngược hống hách nhất trong bốn cậu chủ Cảng Thành.
Giờ phút này Quách Tuấn Anh đang ngậm một cây thuốc lá dài nhỏ, trên mặt như dao khắc hiện lên một vẻ nghiêm trọng.
“Sao thế? Xảy ra chuyện rồi?”
Bùi Văn Kiên nhìn đảo Nam Á phía xa, vẻ mặt bình thản.
Quách Tuấn Anh cười nhạt một tiếng, nói: “Không tính là chuyện lớn gì, nhưng mà tay chân chúng ta với tới Dương Thành Đà Nẵng, vừa mới bị người ta chặt đứt mà thôi.
”
“Dương Thành, quả nhiên có chút thú vị”
Bùi Văn Kiên thản nhiên nói: “Tôi đã sớm nói rồi, Dương Thành có Thế Tử Minh, chỗ kia chính là thùng sắt, cho dù bốn người chúng ta muốn đi vào đó cũng không dễ dàng như vậy”
Quách Tuấn Anh nhìn Bùi Văn Kiên, trên mặt hiển ra vẻ khinh thường rõ ràng, nói: “Bùi Văn Kiên, tôi và anh không giống nhau.
“Bắt đầu từ ngày anh rời khỏi Dương Thành, đã bị dọa sợ vỡ mật”
“Mà tôi, đang suy nghĩ phải làm thế nào để giải quyết người đàn ông tự xưng là Thế Tử Minh kia”
“Qua nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu chiến với bốn cậu chủ Cảng Thành chúng ta, không tiễn anh ta vê trời thì sẽ có lỗi với tên tuổi bốn cậu chủ Cảng Thành chúng ta mất!”
Trong đôi mắt của Quách Tuấn Anh hiện lên một vẻ nghiên ngẫm.
Nếu như là thế tử thiểu gia ở Yên Kinh, Thủ đô, Kim Lăng, có lẽ Quách Tuấn Anh sẽ kiêng kị một hai phần.
Nhưng chỉ là một tên Thế Tử Minh mới ngoi đầu lên mấy năm, có gì mà phải sợ chứ? Bùi Văn Kiên chậm rãi nói: “Thế Tử Minh không đơn giản như anh tưởng tượng đâu, anh ta chẳng những có rất nhiều tài phú, cũng có rất nhiều quyên thể, mà bây giờ, Hạ Trung Hưng cũng phải gánh vác thay anh ta.
”
“Đề nghị của tôi là, chúng ta hãy rút lui khỏi Dương Thành và Đà Nẵng, chờ đến khi có người hoàn toàn mở ra tình hình ở Dương Thành rồi thì chúng ta lại nhảy vào sau, như thế nào?”
- -----------------