Thiệu Tĩnh Anh cũng lên tiếng nói: “Họ Bùi kia, có phải anh ăn nhiều cơm chùa nên cũng coi mình thành đại gia rồi hay không?”
“Anh thật sự cho rằng thân phận cố vấn này của anh có gì đặc biệt hơn người sao?”
“Tôi cũng đã sớm nói rồi, ở trước mặt nhân vật lớn thật sự, thân phận của anh cũng chỉ là hổ giấy mà thôi!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Thân phận cổ vấn của tôi có hữu dụng hay không, rất nhanh mấy người sẽ có thể biết”
“Giả vời Cứ tiếp tục giả vờ cho tôi!”
Thiệu Tĩnh Anh cười lạnh một tiếng: “Một tên ở rể thôi mà giả vờ cứ như ông trời vậy!”
Quách Tuấn Huy hung tợn mở miệng nói: “Họ Bùi kia, vô dụng thôi, trong thị trường Văn Ngoạn nho nhỏ này, ông đây định đoạt!”
“Cho dù cậu kéo lãnh đạo của cậu là Dương Định Quốc ra chỗ dựa, ông đây cũng có thể bóp chết cậu!”
“Dương Định Quốc, ông xứng sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.
Dạo này đúng là lắm người thú vị, một con chó con mèo thôi mà cũng dám kêu gào người đứng đầu Dương Thành.
Ngay lúc này, ở cửa đồ cổ nhà họ Quách lại có mấy chiếc xe dừng lại.
Sau đó có mấy người đàn ông mặc đồng phục chui ra từ trong xe, dẫn đầu là một người đàn ông đeo kính viên vàng, khí thế rất kinh người.
“Ngài Dương, sao ngài lại tới đây?”
Nhìn thấy người đàn ông đeo kính viên vàng này, vẻ hung dữ độc ác trên mặt Quách Tuấn Huy trong nháy mắt đã biến thành vẻ mặt tràn đầy gió xuân, hấp tấp chạy lên hành lễ.
Dương Kiến Nghiệp, em trai của người đứng đầu Dương Thành - Dương Định Quốc.
Người đứng đầu hệ thống quản lý Văn Ngoạn ở Dương Thành, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Quách Tuấn Huy.
Mãy người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh cũng vội vàng cung kính chào hỏi, muốn chơi trong thị trường Văn Ngoạn ở Dương Thành, thì phải tạo mối quan hệ với người này.
Lúc này mọi người đều tỏ vẻ kích động nhìn Quách Tuấn Huy, không ngờ răng thế mà ông ta lại có mặt mũi như thể, còn mời được cả người này đến.
Mấy người Bùi Nguyên Minh chết chắc rồi! Sắc mặt Nạp Lan Tuấn Vũ vẫn nặng nê như nước, ngay cả Dương Kiến Nghiệp cũng đã tới, sợ là hôm nay khó mà kết thúc yên lành được! Dương Kiến Nghiệp không thèm nhìn Quách Tuấn Huy lúc này đang hấp tấp, mà sau khi nhìn một vòng trong sân thì chạy đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói: “Cố vấn Bùi, tôi là Dương Kiến Nghiệp, người đứng đầu hệ thống quản lý Văn Ngoạn ở Dương Thành!”
“Anh của tôi bảo tôi tới xem một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì? Có gì cần tôi ra tay thì cứ mở miệng.
”
Dương Kiến Nghiệp khúm na khúm núm, hơn nữa trong lòng còn vô cùng kích động.
Sau khi Dương Định Quốc nhận được điện