“Dựa theo cách nói của Thiệu cách cách đây, hôm nay mấy người dùng vật phóng xạ này hãm hại Thế Tử Minh, hãm hại nhà họ Nạp Lan tôi, muốn dùng một hòn đá ném chết hai con chim, Nạp Lan Tuấn Vũ tôi còn không có cách nào đòi lại công bằng sao”
Vẻ mặt Nạp Lan Tuấn Vũ lạnh lẽo.
Hôm nay nếu như chỉ có một mình anh ta tới, có lẽ anh ta vẫn sợ thật.
Thế nhưng Thế Tử Minh trong truyền thuyết đang đứng ở phía sau, anh ta sợ cái lông ấy! Cho dù bốn cậu chủ Cảng Thành có trâu bò đến mức nào, nhưng nơi này là Đà Nẵng, là Dương Thành, cũng không phải Cảng Thành! Lúc này, Quách Ngọc Minh tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Cậu Nạp Lan, chuyện này càng nói càng sáng, càng cãi càng rõ!”
“Tất cả mọi người đều làm nghề này, anh hẳn phải hiểu nhìn nhầm là chuyện rất bình thường!”
“Chuyện này ở trong mắt tôi, chính là tôi nhìn nhầm, cậu Nạp Lan anh cũng nhìn lâm!”
“Dựa theo quy định, vậy thì tự chịu trách nhiệm đi!”
Quách Ngọc Minh khoanh tay, giờ phút này có Thiệu Tĩnh Anh làm chỗ dựa, anh ta không thèm kiêng nể gì cả, dương dương đắc ý.
Nạp Lan Tuấn Vũ lạnh lùng nói: “Xem ra mấy người cảm thấy có bốn cậu chủ Cảng Thành làm chỗ dựa, tôi sẽ không dám động vào mấy người ư?”
“Mãy người thật sự cho rằng, nhà họ Nạp Lan chúng tôi ở trong nghề này là bất tài sao?”
“Đương nhiên chúng tôi biết năng lực của cậu Nạp Lan, cũng biết năng lực của nhà họ Nạp Lan, chúng tôi càng tin tưởng, anh có thể đập cửa hàng bán đồ cổ này!”
Thiệu Tĩnh Anh nở nụ cười trào phúng.
“Chỉ là vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội người tuyệt đối anh không thể đắc tội nổi, thậm chí từ nay về sau không chết không thôi, anh cảm thấy có ý nghĩa sao?”
Uy hiếp! Vào lúc này Thiệu Tĩnh Anh đang uy hiếp.
Nạp Lan Tuấn Vũ tỏ vẻ nghiên ngẫm nói: “Dựa theo ý của Hắc Quả Phụ cô, hôm nay tôi chỉ có thể để cục tức này xuống sao?”
“Cá nhân tôi đề nghị là như thế, đương nhiên, nếu anh cảm thấy không cam lòng, có thể đập cửa hàng này ở ngay trước mặt tôi, sau đó dìm Quách Ngọc Minh!”
“Đương nhiên, anh có thể gánh chịu nổi hậu quả là được..
”
Nạp Lan Tuấn Vũ cười: “Hắc Quả Phụ, cô khiến tôi cực kì khó chịu..
“ “Khó chịu thì hãy chịu đi, hoặc là trở về tìm vợ bé xả giận một chút?”
“Cố làm ra vẻ ở chỗ tôi làm gì?”
“Còn chẳng dám thả rắm ở trước mặt tôi, Nạp Lan Tuấn Vũ anh thật là tự cho mình là nhân vật lớn chắc?”
Giọng điệu của Thiệu Tĩnh Anh trào phúng, cực kì hống hách.