Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương do dự, nói: "Tổng giám đốc Phác, e rằng.."
Phác Tuấn Sơn cười nhạt, nói: "Là bản thân cô nói nợ tôi một ân huệ. Cô không đến cũng tùy cô thôi, tuy nhiên từ nay về sau, hợp đồng giữa cô và tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi sẽ chẩm dứt hoàn toàn" Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương bối rối, cô biết trong lòng
Phác Tuấn Sơn còn có ý đồ không tốt, nhưng vấn đề là vừa nãy cô mới nói mình nợ đối phương một ân huệ. Lúc này, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Phác Tuấn Sơn, rốt cuộc chuyện tối nay có phải anh giải vây hay không, trong lòng anh không rõ sao?" “Lý Hàn Thiên có tí năng lực như thế thì giải vây được cái gì chứ?"
Trong lòng Phác Tuần Sơn giật thót như thế bị đối phương biết tỏng tim đen, lúc này anh ta nhảy dựng lên, tức giận nói: "Thắng ranh, ý của cậu là gì?" "Cậu sỉ nhục tôi, tôi có thể bỏ qua! Nhưng đây cậu còn sỉ nhục cả anh Lý!" "Oh my god, sớm biết trước điều này tôi đã không đi kiếm quan hệ giúp cậu làm gì, để cho anh Nạp Lan đánh chết còn hơn!" “Bây giờ nhờ vả được mối quan hệ để cứu cậu ra rồi, cậu lại lấy oản báo ân, chất vấn tôi đó à?" "Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu như không phải tôi nể mặt tổng giám đốc Trịnh thì bây giờ tôi đánh chết cậu rồi!"
Bùi Nguyên Minh còn định nói gì đó, nhưng Trịnh Tuyết Dương đã kéo anh lại nói: “Bùi Nguyên Minh, tổng giám đốc Phác thật sự đã gọi điện cho anh Lý." "Chúng ta phải công nhận điều này!"
Đối với Trịnh Tuyết Dương mà nói, sự an toàn của Bùi Nguyễn Minh là quan trọng nhất, những điều khác không quan trọng. "Tổng giám đốc Phác, anh không việc gì phải tức giận với thắng nhóc không biết điều này, chả có ý nghĩa gi đâu!" "Loại người như anh ta chỉ biết ăn bám mà thôi, sao có thể có triển vọng được?” "Anh đi cãi nhau với anh ta, chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình!"
Đám người Lý Nhược Nam đứng ra nói. “Đi thôi, chúng ta đi, không nhiều lời với tên phế vật này nữa, có một câu nói: con ve mùa hè thì không biết băng tuyết của mùa đông (ếch ngồi đáy giếng), một kẻ thất bại như anh ta, vốn dĩ không thể hiểu được thế giới của chúng ta đâu!"
Trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh vừa là một tên phế vật vừa thích ra vẻ ta đây, loại người đàn ông như vậy, không việc gì phải nổi giận cho mệt. “Hử? Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu hồng nhạt?"
Lúc này, Quách An Nhiên chú ý đến chiếc xe còn lại trong bãi đậu xe.
Chiếc xe này chính là do Bùi Nguyên Minh lái đến.
Trong bãi đậu xe lúc này còn có các xe đất tiền khác như Audi, Mercedes, nhưng vấn đề là, những chiếc xe được gọi là đắt tiền đó chẳng thể sánh được với cái bánh xe của Rolls-Royce Phantom. “Rolls-Royce Phantom kia, lần này ít nhất cũng phải mấy tỷ nhỉ?" "Phải hơn chứ, ít nhất cũng phải ba mươi lăm, ba mươi sáu tỷ, đây là loại cao cấp nhất đó!” “Mọi người ở trong quán bar đều đi rồi, đây là xe của ai thể nhỉ? Chẳng lẽ là của anh Nạp Lan?"
Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều bàn tán sôi nổi, mặc dù bọn họ đều là giới thượng lưu, nhưng vấn đề là, các cô chỉ là gần chạm tới thôi, BMW và Mercedes vẫn có thể mua được, nhưng những loại xe lên đến mấy chục tỷ như này, các cô chỉ có thể nhìn mà thôi.
Phác Tuẩn Sơn hơi cau mày, chiếc xe này trông rất quen, rất giống với chiếc của Lý Hàn Thiên mới mua trước đây, tuy nhiên màu xe lại khác. Lúc này Phác Tuấn Sơn cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa còn cười nhìn về phía Trịnh Tuyết Dương, tỏ ý mời: "Tổng giám đốc Trịnh, đây là xe Mercedes S-class mà tôi mới nhắc đến, chốc nữa tôi sẽ đưa cô về." Anh ta thở dài nói: "Chỉ là chiếc xe mấy tỷ của tôi không là gì so với con xe Rolls-Royce Phantom này."
Mặc dù lời nói này có chút khiêm tốn, nhưng thực chất là đang ra vẻ.
Lý Nhược Nam cũng gật đầu nói: "Tuyết Dương, đây là loại
Mercedes S-class mới ra đấy, ngồi vào rất thoải mái!”
Chính lúc này, Bùi Nguyên Minh điềm tĩnh nói: “Không cần, anh đưa đám người Lý Nhược Nam về là được rồi, chúng tôi có xe." "Anh có xe?”
Phác Tuấn Sơn khịt mũi giễu cợt, chỉ vào chiếc xe Minivan trong góc nói: "Là chiếc này à?"