Bùi Nguyễn Minh thờ ơ nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ, nói: "Anh chắc chắn muốn đánh nhau với tôi?"
Nghe thấy những lời mà Bùi Nguyên Minh nói, Nạp Lan Tuấn Vũ sững lại một lúc, chỉ trong chốc lát khẽ cười một tiếng.
Ngày hôm nay làm sao thế này?
Một thằng ở rể đối mặt với người đồng thế mạnh của phe mình lại dám tát mình ba cái, còn hỏi mình chắc chắn muốn đánh nhau với anh chứ?Lúc này ngay cả chính bản thân Nạp Lan Tuấn Vũ cũng gặp phải ảo giác, anh ta cho rằng người giơ tay tát mình là đại thiếu gia quyền thế, thể tử trong gia tộc.
Chứ không phải là một thằng ở rể.
Ngày hôm nay, nếu như anh ta không giết chết thăng ở rể này, sợ rằng sau này sẽ không lăn lộn trong xã hội được nữa.
Chuyện này, chuyện này".."
Nhìn thấy đến nước này rồi Bùi Nguyên Minh vẫn còn đang kiêu ngạo trước mặt Nạp Lan Tuấn Vũ, trong lòng Phác Tuấn Sơn, Lý Nhược Nam và Quách An Nhiên đều tràn đầy thất vọng. "Gần đây, tình hình ở Dương Thành hỗn loạn như vậy, nhà họ Nạp Lan phải cực kì khổ sở mới duy trì được danh hiệu gia tộc hạng nhất, vì điều này mà gần như có thể nói Nạp Lan Hoàng Chi đã dùng hết sức có thể." "Kết quả, tên đại thiếu gia nhà anh, chẳng những không giúp gia đình mà còn ra ngoài huênh hoang, hồng hách với đời, anh không sợ chân mình đá vào tấm thép, hại cả nhà họ Nạp Lan các anh sao?"
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. Còn có thể ra vẻ đến như vậy sao?
Nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh, đám người Phác Tuấn Sơn không biết phải nói gì.
Tên ở rể này không có bản lĩnh gì khác ngoài khả năng làm màu thật sự đạt đến cấp độ tối đa.
Nhìn dáng vẻ của anh, người nào mà không biết, đoán chừng sẽ nghĩ rằng anh là người đứng đầu Dương Thành, không không không, phải nghĩ rằng anh là người đứng đầu Đà Nẵng mất. “Biển hết!”
Nạp Lan Tuấn Vũ quá mệt để nói dài dòng, mà trực tiếp nói đúng hai chữ.
Một lúc sau, tất cả khách trong quán bar đều rời đi, những người nhân viên phục vụ cũng biết điều rời khỏi.
Ngay cả mấy người Phác Tuấn Sơn và Lý Nhược Nam cũng bị người đưa ra ngoài. Cảnh tượng này khiến cho mọi người không khỏi sởn tóc gáy, ai cũng cảm thấy rằng, sự việc sắp xảy ra chắc chắn sẽ không phù hợp với trẻ nhỏ.
Vô số người mang trên mình vẻ mặt thở dài khi rời đi, không biết thằng nhóc liều lĩnh này từ đầu chui ra, ngày mai sợ rằng phải vớt xác anh trên dòng sông nào đó mất.
Bởi vì ai cũng biết, cậu chủ Nạp Lan đã tức điên lên rồi thì Bùi Nguyên Minh không chết cũng sẽ tàn tật.
Trong lúc đám người Phác Tuần Sơn rời đi còn chỉ vào Bùi
Nguyên Minh chửi rủa: “Thằng ở rể, là mày hại chết bọn tao, bọn tao và mày chưa xong đâu!" Nạp Lan Tuấn Vũ không để cho bọn họ đi thẳng, hiển nhiên sau khi trừng trị Bùi Nguyên Minh xong thì Nạp Lan Tuấn Vũ sẽ tính số tiếp với bọn họ.
Mới nghĩ đến điều này thôi mà toàn thân Phác Tuấn Sơn đã run rẩy.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: "Tuyết Dương, em cũng đi ra cùng với mọi người đi."
Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: “Em không đi, chúng ta chết cũng phải chết chung một chỗ!” "Đi đi, anh không sao đâu." Bùi Nguyên Minh thấp giọng nói: “Em ở đây cũng vô ích thôi, ra ngoài em còn có thể thử xem có gọi báo cảnh sát được hay không." Trịnh Tuyết Dương ngan người một lúc, sau đó không còn cổ chấp nữa, Bùi Nguyên Minh nói không hẳn là không có lý. Cô ở đây chẳng những không làm được gì, mà còn sẽ trở thành gánh nặng cho Bùi Nguyên Minh, đi ra ngoài may ra còn có cơ hội báo cảnh sát cứu mạng.
Nhìn Trinh Tuyết Dương đồng ý rời đi, Bùi Nguyên Minh nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ, nói: “Để phụ nữ rời đi trước, không vấn đề gì đúng không." "Hay là, anh nghĩ rằng không có người phụ nữ này cho anh dũng khí, anh không dám đánh tôi?" "Ha ha"."
Nạp Lan Tuấn Vũ không thèm nói gì, mà chính là vẫy tay kêu người đưa Trịnh Tuyết Dương ra ngoài.
Anh ta không lo lắng Trịnh Tuyết Dương sẽ chạy trốn một chút nào cả, hơn nữa, để cho một cô gái xinh đẹp như này chôn theo tên phế vật thì lãng phí quá.
Chẳng bằng giữ lại, chơi từ từ, hưởng thụ từ từ
Rất nhanh, bên trong quán bar trở nên yên tĩnh, ngoài Bùi Nguyên Minh và đám người Nạp Lan Tuấn Vũ ra, không còn ai khác.
Giờ phút này, Nạp Lan Tuấn Vũ giơ tay, có người ném chai rượu đến trước mặt Bùi Nguyên Minh: “Thằng nhóc, uống cạn chén rượu này xong, tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
- -----------------