"Đừng lộn xộn?"
Vào lúc này những kẻ ngu ngốc nghe thấy sự bất lực và không muốn trong lời nói của Kim Minh Thắng.
Phùng Đông Huy và những người khác vô cùng nghi ngờ,
Kim Minh Thắng là một trong tám thiên vương dưới trưởng của Lý Vân Thiên, luôn sát hại người khác một cách vô cùng tàn ác.
Nhưng mà trước mặt Bùi Nguyên Minh lúc này, ông ta thật muốn thừa nhận mình thua cuộc hay sao?
Không phải Bùi Nguyễn Minh này chỉ là một cô vấn của chính phủ sao? Đó không phải là một công việc thực sự, chi là một chức danh!
Có đáng sợ như vậy không?
Nhưng bản thân Kim Minh Thắng lúc này đang run rẩy ngột ngạt đến cùng cực.
Xét về tỉnh cách quyết đoán của ông ta, đã có bao giờ ông ta thấy áp lực như vậy đâu. "Thật đángtiếc...."
Bùi Nguyễn Minh nhìn cảnh này thở dài một hơi.
"Tôi còn dang cho ông phản kháng để lấy có quét sạch tất cả mọi người, nhưng hiện tại ông lại không phản kháng nữa làm tôi có chút hụt hẫng đó."
Bùi Nguyễn Minh trên mặt lộ ra vẻ hối hận, sau đó bước ra, trực tiếp giẫm vào tay trái của Lý Đông Thành làm gãy xương.
"Råc!"
Có tiếng hét thất thanh, Lý Đông Thành tiếp tục län trên mặt đất, thống khổ đến cực điểm.
Kim Minh Thắng sắc mặt hơi chìm xuống: "Nguyên Minh, đừng quá đáng!"
Vào lúc này Kim Minh Thắng cảm thấy mình sắp mất kiểm soát, muốn bắn trực tiếp vài phát về phía anh.
Bùi Nguyên Minh bước tới, vươn tay vỗ vỗ mặt Kim Minh Thắng, lạnh lùng nói: "Tôi quá đáng đó, có chuyện gì không? Không phải ông cùng Thượng Tinh tài phiệt rất hồng hách sao? Tông vào xe của vợ tôi mà còn muốn cô ấy bồi thường gần hai trăm tỷ, còn muốn ngủ cả với cô ấy nữa ư? Ai đã cho anh ta cái dũng khí đó hà?""Cậu..." Biểu cảm của Kim Minh Thắng thay đổi. Ông ta phải nhận được những lời xúc phạm như vậy từ một thắng nhãi ranh u?
"Bop"
Không ngờ Bùi Nguyễn Minh giơ tay tát vào mặt ông ta,
"Tôi? Tôi làm cái gi?"
"Bóp"
"Làm sao? Rõ ràng ông cũng khó chịu khi thấy tôi mà. Để tôi cho hai người cùng nềm trài."
"Bốp"
"Không dám?"
Sau một vài cái tát, khuôn mặt của Kim Minh Thắng đã đỏ và sưng lên.
Nhưng ông ta luôn trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh và không dám đánh trả.
"Ông đổi với Thượng Tinh tài phiệt không phải là kiêu ngạo sao? Ông không phải rất hồng hách sao? Ngay cả cảnh sát cũng dám khiêu chiến, uy lực như vậy nhưng tôi đây vừa đánh ông đó, làm sao nào? Nhờ kỹ, sau này gặp tôi đi dạo phố thì phải tránh đi, bằng không tôi gặp ông lần nào thì sẽ đảnh ông lần đó."
Nói xong Bùi Nguyên Minh giảm lên lưng Lý ĐôngThành, lạnh lùng nói: "Được rối, vi chuyện làm ăn, anh bối thường xe của vợ tôi như thế nào?"
Mặc dù Lý Đông Thành kiêu ngạo và độc đoán nhưng anh ta cũng biết một sự thật, con người đếu phải củi đầu dưới mái hiên mà thôi,
Vào lúc này ngay cả Kim Minh Thắng- người mà anh ta coi như người chồng lưng cũng bị Bùi Nguyễn Minh tát vài cái và không dám làm bất cử động tác nào.
Anh ta có thể làm gì khác bây giờ?
Lúc này Lý Đông Thành chi có thể gật đầu nói: "Trà tiến, tôi sẽ trả bao nhiêu tùy anh muốn.
"Chà, tôi cũng không muốn tiến của anh. Anh có nhiều xe không? Lý Anh Kiệt, ra ga ra chọn một chiếc!"
Lý Anh Kiệt ngân người hồi lâu, lúc này mới tỉnh lại nhanh chóng chạy tới ga ra chọn xe.
Cuối cùng anh ta chọn chiếc Rolls-Royce Phantom mới tậu và chưa được cấp phép.
Bùi Nguyên Minh rất hài lòng, nhẹ giọng nói: "Hai ngày nữa thủ tục sẽ xong, sẽ có người gửi qua. Cho dù anh trả cho tôi chiếc xe này nhưng sau này nếu để cho tôi nhìn thấy anh lái xe trên đường, tôi sẽ không chi đơn giản là đánh gẫy tay anh đâu!"Nói xong Bùi Nguyên Minh phất tay, mang theo Lý
Anh Kiệt rời di.
Kiêu ngạo
Đây là lần đầu tiên có người ngạo mạn đến mức này trước mặt Thương Tinh tài phiêt!