Bùi Nguyên Minh phải chết! Mà Trịnh Tuyết Dương phải bị người làm nhục! Đây chính là chuyện Chân Ngọc Thu hy vọng nhất! Dĩ nhiên, chuyện này tốt nhất không nên liên quan đến nhà họ Chân ở thủ đô. Nếu như có thể ấn thân sau lưng nhà họ Thanh ở nước Mỹ.
Mượn tay nhà họ Thanh bên nước Mỹ xa xôi này tới để diệt trừ Bùi Nguyên Minh thì thật không còn gì tốt hơn nữa. Như vậy, dù là sau lưng Bùi Nguyên Minh còn có đại nhân vật gì, nhà họ Chân ở thủ đô vẫn có thể quay về vị trí có thể công kích, có thể lui về như trước. "Ngài Vô Nhai, tiếp theo nơi chúng ta sắp đi, có thể có chút nguy hiểm”
Chân Ngọc Thu bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, trên mặt mang một biểu tình cố ý kiêng ky. Vô Nhai cau mày nói: "Nguy hiểm?”
Chân Ngọc Thu vuốt cằm nói: "Không sai, Vô Nhai bây giờ hẳn biết, cấm địa sau núi của nhà họ Chân ở thủ đô chúng tôi, có một người chuyên tu võ đạo." "Người đệ tử chuyên tu võ đạo đó của chúng tôi đã từng bị chồng của Trịnh Tuyết Dương là Bùi Nguyên Minh đánh bại dưới tay!" "Người bên phía tôi, không ai là đối thủ của anh ta hết!" "Nếu không phải như vậy, tôi đã sớm bóp chết Bùi Nguyên Minh cùng Trịnh Tuyết Dương rồi. Làm gì còn phải phiên đến nhà họ Thanh tôn quý ở tận nước Mỹ xuất thủ chứ?" Chân Ngọc Thu tận lực diễn ra biểu tình sợ hãi. Trên mặt Vô Nhai vẫn là vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt nói: " Không thủ đạo của Đảo Quốc là thiên hạ vô song.
Cứ coi như là người Việt có luyện võ đi chăng nữa, trong mắt cao thủ Không thủ đạo của chúng tôi cũng chỉ là tôm tép mà thôi." Lời vừa dứt, Vô Nhai dẫn đường đi về phía vườn hoa Hoàng Gia. Chân Ngọc Thu trông thấy một màn này, trên mặt nở nụ cười. Bùi Nguyên Minh khó đối phó đến nhường nào, anh ta trong lòng hiểu rõ. Nhưng Vô Nhai là một trong Tứ đại binh vương dưới quyên Thang Minh Giang, là người bước ra từ trong núi thây biển máu. Nhân vật như vậy, tuyệt không phải là người mà Bùi Nguyên Minh có thể đối phó được. Cho nên Chân Ngọc Thu giờ phút này dường như đã thấy cảnh tượng Bùi Nguyên Minh bị Vô Nhai một tay bóp chết. Chỉ tiếc, đi tới vườn hoa Hoàng Gia, sau khi đạp cửa vào nhà, thất vọng phát hiện bên trong không một bóng người. Chân Ngọc Thu tìm một vòng, cau mày nói: "Người không có ở đây, ngài Vô Nhai, tôi đi điều tra một chút xem sao." Vô Nhai nhìn bốn phía một cái, nói: "Không cần vội vàng.
Trước hết, chúng ta hãy đưa người phụ nữ này về đã" "Cậu để lại cho anh ta một lá thư!"