Mà sao Minh lại muốn nhắm vào Bùi Nguyên Minh, Nạp Thừa Trạch cũng hiểu ngay lập Lúc này đây, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
May mà Tuyết Dương không sao nếu không, nhà họ Nạp Lan đều phải chôn cùng chuyện này.
“Bốp!" Lý Minh lúc này trực tiếp quỳ trên mặt đất, gã biết mình xong đời rồi.
không ngừng quỳ nói: "Tôi sai rồi! Tôi thực sai rồi! Cậu Nhà Bùi, Tuyết Dương, cầu xin các người hãy tha cho tôi Tôi không dám nữa!" Chỉ ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương nhìn Minh Tuấn lúc này giống như đang nhìn một đồng rác.
Trong mắt người phụ nữ, loại người này đồng nghĩa với rác Mà Bùi Nguyên Minh cũng lạnh lùng, anh không nói Nhưng anh không nói lời nào không nghĩa việc cứ thế này mà trôi qua.
Nạp Thừa Trạch lạnh giọng nói: "Người đánh gãy chi của nó, sau đó đưa nó đến đồn cảnh sát thú, để nó mình làm rõ mọi chuyện."
Rất nhanh Minh Tuấn đã mấy bảo kéo đi.
Mà điều chờ đợi gã sẽ chế tài của pháp luật, khả năng rất cao đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện ngoài nữa.
Mọi chuyện đặt dấu chấm hết.
Làng du lịch Cẩm Thượng cũng được chuyển sang tên của Trịnh Tuyết Dương.
Mặc Trịnh Tuyết Dương nhiều lần thái độ chối nhưng thái độ của Nạp Thừa Trạch rất quả quyết, năm lần bảy lượt tỏ ý Bùi Nguyễn Minh và Trịnh Tuyết Dương đã bắt được những con sâu làm rầu nồi canh của xí nghiệp nhà họ Nạp Lan Tấm lòng thành nho nhỏ này, không nhận cũng phải nhận, Cuối cùng không còn cách nào khác, Trịnh Tuyết Dương chỉ đành ký tên.
Ngay cả bản thân cô cũng có chút không nói nên lời, mới chỉ đến Làng du lịch Cẩm Thượng ngủ một đêm mà thôi, khu nghỉ dưỡng này đã trở thành của cô.
Hơn nữa giá trị thị trường của khu du lịch này ít nhất cũng phải vài trăm triệu tệ.
Nói cách khác, trong chốc lát Trịnh Tuyết Dương lại trở thành một tỷ phú.
Lúc này, ánh mắt Trịnh Tuyết Dương nhìn Bùi Nguyên Minh đầy tò mò.
Rốt cuộc người chồng đi ở rể này của mình cất giấu những bí mật gì? Một cuộc điện thoại duy nhất có thể khiến nhà họ Nạp Lan hết lòng hết dạ như vậy? Có thật là chỉ vì khả năng thẩm định vật báu của anh ấy thôi không? Trịnh Tuyết Dương luôn cho rằng cô hiểu rất rõ Bùi Nguyên Minh, nhưng giờ phút này cô cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu được người chồng này.
Cô còn chưa kịp hỏi gì, Nạp Thừa Trạch đã cho người gửi một tấm thiệp mời đến.
Hội đấu giá do nhà họ Nạp Lan chuẩn bị sấp bắt đầu, vật phẩm đấu giá trung tâm của hội đấu giá lần này thuộc sở hữu của tập đoàn Để Hào.
Vốn dĩ Trịnh Tuyết Dương muốn đến hiện trường xem, lúc nhận được thiệp mời, cô vui mừng như một đứa trẻ, thế là lại quên mất không tiếp tục hỏi Bùi Nguyên Minh.
Nơi tổ chức hội đấu giá là phòng họp lớn của Làng du lịch Cẩm Thượng.
Nơi này bày tri rất xa hoa, nghe nói chi phí thuê một ngày cũng phải hơn một trăm nghìn tệ.
An ninh bên ngoài của nơi này cũng làm rất tốt, những người không có thiệp mời hoàn toàn không thế vào được.
Sau khi để các nhân viên công tác kiểm tra các thiệp mời trong tay ho, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đi theo đám đông vào trong hội trường, có thể thấy răng có rất nhiều người tai to mặt lớn tụ họp bên trong.
Phía sau rất nhiều người tai to mặt lớn, có mấyvệ sĩ mặc vest đi giày da canh giữ.
Rõ ràng, danh tính của những người này rất quan trọng, đi đâu cũng cần được bảo vệ.
Ngoài một số người Đại Hạ, còn có thể thấy một số khuôn mặt người nước ngoài.
Vị trí của tập đoàn Đế Hào là cửa vào Dương Thành, có rất nhiều người ngắm trúng.
Mọi người đều muốn bắt tay với tập đoàn Đế Hào, sau đó tiến quân vào thị trường Dương Thành.
"Quý cô xinh đẹp này, tôi là tước sĩ George đến từ để quốc Ba Tư, thật vinh dự khi được gặp cô."
Đúng lúc đó, một người đàn ông phương Tây với đôi mắt xanh và mái tóc xoăn đi tới, dùng thứ tiếng Đại Hạ không sõi bắt chuyện, sau đó anh ta đưa tay ra nắm lấy tay Trịnh Tuyết Dương rồi đặt lên một nụ hôn chào hỏi.
Còn Bùi Nguyên Minh thì hoàn toàn bị anh ta ngó lơ.
- -----------------