Tất cả mọi người của nhà họ Hạ ở Đà Nẵng đều không biết đến thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh.
Bây giờ nghe được tin đồn, những người này đều gật đầu lia lịa.
“Lý Thành Đức đúng là người biết nhìn xa trông rộng, chính vào thời điểm này mà tuyên bố vê chuyện liên hôn giữa chúng ta, đây cũng giống như là công khai mối hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Hạ”
“Có tổng giáo đầu, Chung Nam Sơn, cục trưởng cục quân sự mới của Đà Nẵng,...
làm người chứng hôn, đây có thể nói là sự kiện lớn chấn động cả nước! “Qua chuyện này, địa vị của nhà họ Hạ chúng ta khẳng định sẽ ngày một được nâng cao!”
Lúc này, căn bản không ai để ý đến biểu cảm của Hạ Vân.
Đối với họ, gả Hạ Vân đi mà có thể đổi lại được nhiều lợi ích như vậy thì cảm thấy điều này là xứng đáng.
Cùng lúc đó, trong biệt thự hào hoa đông đúc.
Lý Thành Đức đang tiếp khách.
Người này là một bà con xa của nhà họ Lý, tên là Lý Đình Duy.
Nơi mà cả dòng họ của Lý Đình Duy đang ở chính là một nơi nhỏ của nhà họ Lý ở Hà Nội nhưng không được nhà họ Lý xem trọng.
Nhưng bản thân Lý Đình Duy lại khác.
Anh ta là phó thống lĩnh của cục quân sự Yến Kinh, cũng được tính là một nhân vật lớn có quyên thể.
Điểm mấu chốt là, tiểu đoàn mà anh ta tham gia có tên là Lãnh Phong một trong chín đội quân chủ lực của Đại Hạ, với tên gọi doanh trại Quý Đức.
Sau khi Lý Thành Đức đến Dương Thành, thì liền dùng trăm phương ngàn kế để tạo mối quan hệ với Lý Đình Duy, cuối cùng thì hôm nay cũng mời được anh ta đến đây.
“Thống lĩnh Lý, hai người chúng ta đều cùng đều là người nhà họ Lý, lần này tôi gặp một chút khó khăn cân đến sự giúp đỡ của anh”
Lý Thành Đức trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cùng lúc đó, anh ta khua tay một cái thì liền thấy mấy tên thuộc hạ bưng trên tay chiếc hộp đi tới, bên trong chiếc hộp đựng đầy châu báu.