Viên Cảnh Thiên cảm thấy hơi sững sờ, quan sát Thanh Thiếu Bình từ trên xuống dưới một lượt, sau đó anh ta giống như có điều suy nghĩ nói: “Hóa ra là ông Thiếu Bình, mặc dù tôi gia nhập quân đội ở Giang Nam nhưng mà tôi cũng đã được nghe nói đến tên tuổi của ông”
“Có thật không?”
Trên mặt của Thanh Thiếu Bình tràn đầy kích động, cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Ông ta làm sao có thể biết được, Viên Cảnh Thiên cũng là binh lính do Bùi Nguyên Minh mang ra ngoài, việc từng nghe nói đến ông ta, đơn thuần cũng là bởi vì ông ta là cậu của Trịnh Tuyết Dương.
Thanh Thiếu Bình còn thật sự cho rằng là tên tuổi của mình như sấm rền bên tai, giờ phút này ông ta không nhịn được mà được voi đòi tiên nói: “Nếu như Tổng chỉ huy Thiên không ngại, vậy thì có thể đi đến nhà của tôi một chuyến!”
“Tôi đã có chuẩn bị một bữa cơm đơn giản để tiếp đãi Tổng chỉ huy!”
Viên Cảnh Thiên cười nói: “Ông Thiếu Bình khách sáo rồi, bây giờ tôi còn chưa phải là Tổng chỉ huy, phải chờ đến lúc được bổ nhiệm chính thức nữa.”
“Cho nên, trước mắt nếu như tôi đi gặp riêng các vị thì cũng không quá thích hợp.
Hơn nữa tôi tới đây sớm hơn cũng là vì muốn đi tìm cấp trên cũ của tôi, cho nên thật là ngại quá không tiếp được!”
Đám người Hạ Trung Hưng cũng đã ởi tới phía trước, giờ phút này nghe vậy thì toàn bộ đều sững sờ một chút, kinh ngạc nói: “Cấp trên của cậu Tổng chỉ huy Thiên, chẳng lẽ là người trong truyên thuyết kia?”
Vẻ mặt của Viên Cảnh Thiên đột nhiên trở nên nghiêm nghị nói: “Chính là Tổng giáo đầu của Doanh trại Quý Đức, từ sau khi giải ngũ thì người đó vẫn luôn định cư ở trong địa bàn Đà Nẵng”
“Lần này tôi có thể tới nhậm chức trong đơn vị Bộ binh của Đà Nẵng Bộ cũng là bởi vì nhận được sự tiến cử của Tổng giáo đầu, cho nên chuyện đầu tiên mà tôi muốn làm khi đến Đà Nẵng là đi thăm người ấy!”
Sau khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người có mặt tại đây đều cảm thấy mình đang hít phải không khí lạnh.
Tổng giáo đầu của Doanh trại Quý Đức quả nhiên là ở Dương Thành!
- -----------------