Tang Bửu Văn lúc này vẫy vẫy tay, hít một hơi nói: "Thật thú vị, đã nhiều năm không có ai dám kiêu ngạo trước mặt tôi như vậy." “Ông đây nếu hôm nay không tự tay đem chân mày cắt đứt, ta Tang Bửu Văn tên sẽ viết ngược lại."
Vừa nói, Tang Bửu Văn vừa đi tới đám người phía trước.
Hoàng Hùng Vĩ hướng về phía Bùi Nguyên Minh cười lạnh nói, “Lại muốn anh Bửu Văn tự mình xuất thủ diện người, mày chính là muốn chết mà không có chỗ chôn."
Lê Ngữ Đồng trong lòng thở dài một tiếng, theo bản năng tiến lên đứng che trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Cô ta cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi, nói không chừng hôm nay hai người họ sẽ trở thành một đôi đồng mệnh uyên ương.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi Tang Bửu Văn nhìn rõ mặt của Bùi Nguyên Minh, đầu gối ông ta lập tức trở lên mềm nhũn, cả người trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh. Một màn này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều trợn tròn đôi mắt.
Hoàng Hùng Vĩ chết lặng. Lê Ngữ Đồng ngẩn cả người. Tất cả đám đàn em của Tang Bửu Văn đều trợn tròn mắt.
Cảnh tượng này không thực tế chút nào, giống như một giấc mơ.
Tang Bửu Văn đường đường là một đại ca xã hội đen sát khí ngút trời, vậy mà giờ lại cứ như thế quỳ sao? Trong sân một mảnh an tĩnh, không người nào dám nói chuyện.
Bùi Nguyên Minh như cười như không nhìn Tang Bửu Văn, lạnh lùng nói, “Tôi nhớ ông là ai."
Nghe được những lời này của Bùi Nguyên Minh, Tang Bửu Văn biểu hiện ra còn tệ hơn là khóc.
Người này, vậy mà lại nhớ ông ta là ai.
Cho đến hôm nay, ông ta còn nhớ biểu cảm của Bối Thiếu Long trước mặt người này. Bối Thiếu Long chính là con trai của Bối thế tử.
Kết quả ở trước mặt người này nói quỳ liền quỳ.
Còn có, đại ca giang hồ Vương Hồng, cũng bị người này trực tiếp hạ gục, và tiếp quản vị trí của mình.
Bây giờ, ông ta lại trêu trọc phải người này.
Giờ khắc này, Tang Bửu Văn hận không thể gọi thiên lôi trên trời đánh chết mình. Đặc biệt đáng sợ.
Lúc này, Hoàng Hùng Vĩ kịp phản ứng, ông ta theo bản năng nói, “"Anh Bửu Văn, tên này chính là một phế vật, mới cần phụ nữ bảo vệ, anh quỳ xuống trước hắn làm gì?" “Cậu quỳ xuống cho ông đây!"
Tang Bửu Văn tức giận, lúc này đứng dậy, đạp thẳng vào hai chân Hoàng Hùng Vĩ, trực tiếp đem ông ta đạp bay. “Tất cả mọi người đều quỳ xuống cho tôi."
Lúc này Tang Bửu Văn thật sự nổi đóa, ông ta biểu hiện dữ tợn, tựa hồ hận không thể đem mình giết chết.
Những tên đàn em kia thấy một màn này, nhất thời đều trổ mắt nhìn nhau.
Một khắc sau, tiếng cộp vang lên không dứt, tất cả đàn em đều quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Mọi người đều tự hỏi, Bùi Nguyên Minh này thân phận như thế nào mà lại khiến một đại ca xã hội đen danh tiếng lẫy lừng như Tang Bửu Văn lại phải quỳ xuống khi nhìn thấy mặt anh.
Lúc này, Lê Ngữ Đồng ánh mắt thay đổi.
Người đàn ông này rốt cuộc thần bí, nắm trong tay sức mạnh như thế nào?
Anh không cần phải làm gì cả, anh chỉ cần ngồi tại đây. Tất cả đám giang hồ này đều phải quỳ trước mặt anh, không có thời gian do dự. "Đây là lần thứ hai, phải không?" Bùi Nguyên Minh tùy ý mở miệng.
Tang Bửu Văn lần nữa lại quỳ ở trên đất, mặt gần như chạm đất, “Đúng vậy, đây là lần thứ hai kẻ hèn này xuất hiện ở trước mặt lão đại cậu."
Tang Bửu Văn cảm thấy mình suýt chút nữa bị dọa đến mức tè ra quần.
Mặc dù trên giang hồ ông ta đường đường là lão đại, nhưng giờ phút này cảm thấy mình một chút tố chất cũng không có, toàn thân đều phát run. “Vậy thì, chuyện này nên giải quyết như thế nào?" Bùi Nguyên Minh ôn nhu nói. “Tất cả, tất cả mọi thứ đều nghe theo sự sắp xếp của cậu.." Tang Bửu Văn run rẩy nói. “Tùy tiện lưu lại ít đồ đi, nhưng đừng có làm giơ địa điểm mà tôi muốn." Bùi Nguyên Minh thờ ở mở miệng nói. "Da da da!"
Tang Bửu Văn nói xong, thô bạo nắm lấy ngón trỏ bên trái của mình, mạnh mẽ bẻ ngược lại.