Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 130: Giá trị của một đồng



Nàng yên tâm không ít, kết quả trên đường lại gặp kẹt xe, ước chừng tắc gần mười
lăm phút, nàng nóng lòng như lửa đốt, lúc đuổi tới biệt thự đã là hơn một giờ
sau đó.

Mở cửa lớn, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe thể thao trước cửa biệt thự, hắn đã
trở lại.

Nàng không biết như thế nào cho phải, mỗi một bước đi lên phía trước đều là
sợ hãi sắp hỏng mất, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lần trước nàng chỉ phản bác hắn vài tiếng, hắn liền thiết kế nàng đi câu lạc
bộ, đem nàng thành hàng hóa giá rẻ mặc cho người khác đạp hư.

Đó là sự trừng phạt nghiêm khắc hắn dành cho nàng, mỗi lần nàng nhớ tới vẫn
toàn thân lạnh run.

Mà hiện tại, nàng ruồng bỏ lời cam đoan với hắn trước khi đi công tác, tự
tiện rời đi biệt thự, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn sẽ nhục nhã nàng hết
lòng hết sức. Lần này hắn sẽ giở trò gì đây, nàng thật sự không dám tưởng
tượng.

Bình thường hắn lái xe trở về đều lái vào trong ga ra, nhưng hôm nay…. Khi
nàng lướt qua chiếc xe trước cửa biệt thự, một ý niệm lóe lên trong đầu, chẳng
lẽ hắn lại muốn mang nàng đi câu lạc bộ sao?

Không! Nàng hoảng sợ kêu gào trong lòng, lần đó trải qua đã để lại cho nàng

một vết thương không thể xóa nhòa, nếu thật sự sẽ như vậy, lần này sẽ không lại
có người tới cứu nàng.

Nàng bước lên bậc thang, gió lạnh len qua lớp vải mỏng manh, cửa sổ trong
suốt sát đất in bóng dáng của hắn đang chạy tới chỗ nàng, nàng biết chính mình
không thể thoát khỏi.

Cho dù bây giờ chính mình xoay người chạy trốn, đứa nhỏ ở cô nhi viện sẽ ra
sao? Ba ba trong ngục sẽ làm sao bây giờ? Nàng không thể ích kỷ đến nhẫn tâm vứt
bỏ bọn họ.

“Đứng ở bên ngoài làm gì? Tiến vào?”

Bên tai vang lên âm thanh căm tức của hắn, cánh tay bị túm mạnh đi qua, hình
như trong tay hắn nắm một vật gì đó vừa cứng vừa lạnh, nàng bị cứa vào tay đau
đớn, cả người bị hắn kéo vào đại sảnh.

“Nữ nhân chết tiệt, không phải hạn em nửa giờ đến sao? Hiện tại đem va ly
mang lên đi.” Hắn không kiên nhẫn gầm nhẹ, khẩu khí cứng rắn trực tiếp ra lệnh
cho nàng.

Nàng cúi đầu không ra tiếng, máy móc xoay người, đi từng bước lên cầu
thang.

Trở lại phòng, nàng ngơ ngác ngồi trên ghế, nàng biết hắn đang đợi chính
mình, nàng không muốn đi xuống, không muốn bị hắn mang đi câu lạc bộ.

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, nàng kinh hoảng nhảy dựng lên khỏi ghế,
theo bản năng lùi dần về ban công.

Nàng biết hắn chán ghét chính mình, vô tình tra tấn nàng là niềm vui lớn nhất
của hắn. Nếu đây là điều hắn muốn nhìn thấy, như vậy, nàng thà rằng có tôn
nghiêm mà chấm dứt tất cả, cũng không nguyện bị hắn kéo đi cho tên đàn ông khác
chà đạp.

“Em chạy ra ban công làm gì?”

Hắn cởi áo khoác trên người, cổ áo hơi lộ ra vòm ngực màu đồng, quần áo trong
màu đen đã được xắn lên.

“Không!” Nàng lắc lắc đầu, lui lại sau vài bước, “Anh lại muốn trừng phạt tôi
như thế nào?”

“Em đang nói cái gì? Em lại đây, tôi có một thứ cho em.”


Hắn vươn tay phải về phía nàng, lòng bàn tay hình như có gì đó lóe lên, trong
phòng ngủ không bật đèn, chỉ có đèn đường ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào.

“Ha ha… Anh muốn gạt tôi đi qua.” Nàng thống khổ cười, nhìn hắn tới gần nàng,
nàng không ngừng lui về phía sau, “Tôi biết anh chán ghét tôi, anh muốn tra tấn
tôi đúng không? Chắc là anh muốn diễn lại trò cũ chứ gì, đem tôi đưa cho người
khác nhục nhã.”

“Chết tiệt!Chuyện kia…Chuyện kia sẽ không xảy ra nữa….” hắn phiền toái vò vò
đầu, thanh âm có chút bế tắc, “Hiện tại tôi lệnh cho em lập tức lại đây.”

Bước chân lui ra phía sau ngừng lại, lưng đã chạm vào lan can, nàng quay đầu
lại, nhìn khoảng không phía sau lan can, một nụ cười nở trên khóe môi: “Nhìn
thấy tôi thống khổ, anh rất vui vẻ có đúng không? Nếu đây là anh muốn, như vậy
tôi sẽ thành toàn cho anh, tôi sẽ không làm anh chướng mắt nữa.”

“Em muốn làm gì?” Hắn lao nhanh về trước, nháy mắt đã nhìn ra ý đồ của nàng,
tiếng nói trở nên trầm trọng: “Em muốn nhảy xuống ?”

“Đây không phải rất hợp với tâm ý anh sao?” Nàng hừ lạnh một tiếng, cả nửa
người đã nhoài ra ngoài lan can, “Đủ rồi, tôi đã muốn chịu đủ hết rồi, anh yên
tâm cái chết của tôi không liên quan tới anh, tôi biết bốn phía biệt thự đều
trang bị camera, cảnh sát mà điều tra, anh sẽ không phải chịu trách nhiệm
gì.”

“Em đang nói mấy lời ngu xuẩn gì đó? Không được làm chuyện điên rồ, đưa tay
cho tôi.” Tiếng nói của hắn vẫn như cũ, tay phải hạ xuống, lập tức đem tay trái
hướng về nàng.

Có lẽ là ảo giác trước khi chết của nàng đi, nàng thế mà phát giác cánh tay
kia đang run rẩy. Hắn đang sợ hãi? Không có khả năng, ảo giác của nàng càng lúc

càng lợi hại.

“Mặc kệ vì lý do gì mà anh chán ghét hay hận tôi, tôi hy vọng anh có thể
buông tha cho đám trẻ ở cô nhi viện, còn có cha của tôi.” Nàng nắm chặt vạt áo
trước ngực, cầu xin nhìn hắn.

Đôi mắt u ám lóe lên, hắn hừ một tiếng cười nhạt lạnh lẽo, “Tôi nói cho em
biết, nếu hôm nay em nhảy xuống từ nơi này, như vậy trò chơi giữa em và tôi liền
kết thúc. Tờ hợp đồng của chúng ta cũng tự động không còn hiệu lực, tôi sẽ lập
tức đem khối đất ở cô nhi viện đi bán đấu giá rồi kinh doanh thứ khác….”

Nàng hít vào một hơi, khuôn mặt tái nhợt phủ kín kinh ngạc, “Doãn Lạc Hàn,
anh quá máu lạnh, sao anh có thể làm như vậy, tôi đã nói rồi, tôi hy vọng dùng
mạng của tôi đổi lấy….”

“Mạng của em? Mạng của em trong mắt tôi không đáng một đồng.” Hắn khinh
thường nhếch môi, không hề còn ý định tiến lên một bước nào, “Hiện tại tôi chỉ
cho em một cơ hội, em lập tức lại đây, bằng không…”

Hắn cố ý kéo dài thanh âm, nàng nắm chặt lan can, nghiêng đầu nhìn phía dưới,
nội tâm kịch liệt dãy dụa, rốt cuộc thì nàng nên làm thế nào? Vì sao ngay cả cái
chết mà hắn cũng không cho nàng cơ hội lựa chọn?

Là nên lựa chọn thoát khỏi mọi thứ, hay là tiếp tục chịu hắn tra tấn, nàng
biết lần này là cơ hội cuối cùng.



DMCA.com Protection Status