Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 125: Bước chân bị trói buộc



Đây là vấn đề từ xưa tới nay làm nàng thấy phức tạp, nghĩ thế nào cũng không
thông, nếu hắn là vị hôn phu của Chỉ Dao, vì sao Chỉ Dao có thể dễ dàng tha thứ
sự tồn tại của người đàn bà khác, tình yêu rất ích kỷ, tuyệt không thể chấp nhận
nửa hạt cát, trừ phi Chỉ Dao không thích hắn thật lòng.

Chỉ Dao trong chăn nhẹ nhàng nhích lại gần nàng, “Mân Mân, nói cho cậu một bí
mât, mình từng ở ngày sinh nhật hai mươi tuổi đem lần đầu tiên của mình trở
thành lễ vật hiến cho Lạc ca ca, nhưng mà anh ấy đương trường cự tuyệt, anh ấy
nói muốn giữ lại cho đêm tân hôn.”

“Vì sao? Thế anh ta vẫn chưa lên giường với cậu sao?” Mân Huyên vội vàng lên
tiếng, Doãn Lạc Hàn trong miệng Chỉ Dao là chính nhân quân tử, sắc đẹp dâng đến
cửa vẫn không lay chuyển, hoàn toàn khác một trời một vực với tình huống mình
biết, làm cho người ta không thể tưởng tượng.

Tên kia cứ ba ngày thì có hai ngày xuất hiện trên trang nhất mấy tờ báo giải
trí, hôm nay nàng còn nghe được trong cửa hàng bánh ngọt mấy người Tiểu Mẫn bàn
tán, báo chí lại đăng gần đây hắn đi công tác Nhật Bản thân thiết với nữ minh
tinh điện ảnh nào đó, xảy ra chuyện xấu linh tinh.

“Lạc ca ca nhiều nhất cũng chỉ hôn hai má hoặc trán mình.” Chỉ Dao nhẹ thở
dài, nhưng rất nhanh đã quật khởi nói: “Mình biết Lạc ca ca quý trọng mình, anh
ấy hiện tại chính là thích chơi bời mà thôi, anh ấy nói mình quá nhỏ, phải chờ
mình trưởng thành, sau khi cùng mình cử hành hôn lễ anh ấy sẽ không như
vậy.”


Nghe đến đó thì Mân Huyên không nhịn được nữa, nàng quyết định vạch trần bộ
mặt dối trá của Doãn Lạc Hàn, “Anh ta đang lừa dối cậu đó, Chỉ Dao, cậu phải tin
tưởng mình, anh ta không phải đối tượng tốt để kết hôn đâu….”

Không dự đoán được thái độ của Chỉ Dao lại kiên định như thế, cô lớn tiếng
phản bác Mân Huyên: “Lạc ca ca không gạt mình, anh ấy có quan hệ ái muội với
ngôi sao nữ hoặc người mẫu nữ nào thì anh ấy cũng chưa bao giờ giấu diếm mình.
Kỳ thật những lời này của cậu, Lạc ca ca đã sớm nói cho mình, anh ấy nói anh ấy
không phải người tốt để kết hôn, bốn năm trước anh ấy và mình giải trừ hôn ước,
mình không chấp nhận, từ nhỏ mình đã nhận định anh ấy là một nửa khác của mình,
mình chờ làm cô dâu của anh ấy đã hai mươi hai năm.”

“Chỉ Dao…” Mân Huyên cúi đầu không nói, không thể ngờ rằng Chỉ Dao và Doãn
Lạc Hàn lại có chuyện xưa phức tạp như thế, nàng vẫn nghĩ rằng Doãn Lạc Hàn lừa
gạt tất cả, lại không nghĩ rằng sẽ là như vậy.

Chỉ Dao sụt sịt mũi, nhẹ nhàng tựa vào vai Mân Huyên, “Mân Mân, có khi mình
cũng hiểu được mình rất ngốc, nhưng mà biết làm sao bây giờ? Mình chính là nhận
định anh ấy. Từ lúc mình còn nhỏ, mỗi ngày bọn mình chơi cùng nhau, mọi người
nói cho mình biết, tương lai mình sẽ gả cho Lạc ca ca. Lớn lên một chút, đến khi
mười tám tuổi, bọn mình liền đính hôn, cho nên từ nhỏ đến lớn, mình liền nhận
định, không phải là Lạc ca ca mình sẽ không lấy chồng.”

Chỉ Dao nói như vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu một chút, có lẽ là chột dạ đi,
hiện tại nàng không dám nói thêm cái gì.

Đến tột cùng là Doãn Lạc Hàn quá giỏi dùng tâm kế công tâm, cố ý bốn năm
trước muốn giải trừ hôn ước với Chỉ Dao, hay là hắn thật sự áy náy với Chỉ Dao
mà làm ra quyết định như vậy, nàng nhất thời cũng vô pháp phán đoán được.

Nàng không dám tưởng tưởng nếu có một ngày Chỉ Dao biết chuyện giữa nàng và
Doãn Lạc Hàn thì sẽ như thế nào, nếu đổi lại là nàng, nàng chắc chắn không thể
tiếp hận được sự thật này, đây là hai lần phản bội, so với phán tử hình còn làm
lòng người đau hơn dao cắt.

Lạnh, một cảm giác lạnh lẽo trong ngực, chậm rãi khuếch tán đến toàn thân, cơ
thể không khống chế được mà bắt đầu run run, tiếp đó có một khối thân thể nhích
lại gần.

“Mân Mân, cậu rất lạnh sao? Có phải cảm lạnh hay không? Mình ôm cậu nhé, như
vậy sẽ không lạnh nữa.”

Tiếng nói ngọt ngào của Chỉ Dao vang lên bên tai, hai thân thể mảnh dẻ gắt
gao dựa sát vào nhau.


Nàng mím môi không ra tiếng, trước mắt bịt kín một tầng hơi nước chua xót,
lập tức lại lặng yên bức lui trở về. Thực xin lỗi, Chỉ Dao, nếu có một ngày cậu
phát hiện ra mình thương tổn cậu, kỳ thật đó cũng không phải do mình cố ý.

Giả sử lại có một lần nữa lựa chọn cơ hội, nàng thà rằng hy sinh tất cả, cũng
sẽ không ký vào bản hợp đồng kia.

Nàng muốn tránh né tất cả, phản kháng kẻ ma quỷ kia, nhưng mà nàng cũng biết
rõ, cuối cùng chính mình vẫn sẽ thỏa hiệp, bởi vì có rất nhiều thứ ràng buộc
bước chân kiên quyết của nàng, nàng không muốn những đứa nhỏ đáng yêu ở cô nhi
viện không còn nhà để về, cũng không bỏ xuống người cha càng ngày càng già cả,
bọn họ đều là những người nàng để ý nhất trên thế giới này.

Thực xin lỗi, Chỉ Dao…. Nàng chân thành nói thầm trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy
Chỉ Dao.

~~~~***~~~~~

Trong lớp học, giảng viên thao thao bất tuyệt giảng bài trên bục, nhìn bốn
phía xung quanh có một ít sinh viên ngồi linh linh tinh tinh, Mân Huyên lặng lẽ
với tay vào ba lô, nàng đã đếm không xuể đây là lần thứ bao nhiêu nhìn di
động.

Từ tối hôm qua tới bây giờ, Doãn Lạc Hàn thật sự không gọi điện thoại tới,
chân tướng sự việc sẽ đơn giản như mình tưởng tượng sao? Nàng cực độ bất an, vẫn
cảm giác có chuyện sẽ phát sinh.

Giảng viên giảng cái gì, một câu nàng cũng không nghe vào đầu, thật ra chương
trình học này nàng đã xem xong từ sớm rồi, đi học hay không cũng không còn quan
trọng.


Toàn thân vô lực gục lên bàn, dùng bút vẽ lung tung trên giấy, qua một hồi
lâu, nàng nhìn thấy cả mặt giấy tất cả đều là tên của người kia, buồn bực vo
thành một đoàn ném vào trong ngăn bàn.

Lúc này tiếng chuông tan học cũng vang lên, nàng cúi đầu cầm lấy ba lô, đi ra
cổng trường, tầm mắt cúi đầu nhìn mặt đường đột nhiên thấy có đôi chân thon dài
thẳng tắp, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào một khuôn mặt đẹp
trai tuấn tú.

Biết hiện tại trạng thái tinh thần của mình không được tốt, nàng muốn lảng
tránh Kim Chính Vũ, không tiếng động xoay người, lại bị hắn kéo lại cánh tay từ
sau. “Mân Mân, sao ngày hôm qua em lại đột nhiên rời khỏi? Tôi gọi rất nhiều
cuộc điện thoại em cũng không tiếp.”

“Tôi….”

“Em làm sao vậy? Bị bệnh sao? Sắc mặt xấu quá.” Hắn vươn tay sờ trán nàng,
khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ thân thiết, “Muốn đi bệnh viện không?”

“Không cần, khả năng vì tôi đã đói bụng, trước kia tôi thường xuyên như vậy,
ăn một chút gì là tốt rồi.” Nàng miễn cưỡng cười cười, chỉ vào một nhà ăn cách
đó không xa, “Kim Chính Vũ, cậu mời tôi đi ăn đi.”

“Em xác định em không có việc gì?” Hàng mi thanh tú của hắn hơi hơi nhăn lại,
vẫn còn chút lo lắng.



DMCA.com Protection Status