Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 116: Nhìn ra khẩn trương



“Hai lớp? Hơn nữa là khi học lớp 10?” Nàng không dám tin lập lại một lần,
tiếng nói không tự giác cất cao, tiểu tử này thông minh như vậy sao? Thật cũng
quá dọa người đi!

“Vẻ mặt của em giống y đúc vẻ mặt người nhà tôi lúc đó.” Hắn “phốc” một tiếng
bật cười ra tiếng, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh sáng mờ ảo phân thành lúc sáng
lúc tối, nhưng vẫn không thể ngăn trở vẻ đắc ý dào dạt trên mặt hắn.

“Phải không? Chẳng lẽ nói trước đó thành tích học tập của cậu bình thường,
một ngày nào đó cậu bắt đầu chăm chỉ, sau đó năm lớp mười thì nhảy tận hai
lớp.”

Nàng cố ý dừng lại, thấy hắn không đáp lời, biết chính mình đoán đúng rồi,
sau đó lại tiếp tục: “Tôi đoán rằng lúc ấy có phải cậu chịu kích thích gì đó? Bị
bạn gái bỏ rơi, người ta chê thành tích của cậu rất kém, cho nên….”

Nàng đùa giỡn nói ra phỏng đoán của mình, phút chốc nghe thấy bên tai mình
hình như có một thanh âm nhẹ qua: “Lăng Mân Huyên, em là đồ ngu ngốc.”

Nàng đột nhiên ngừng lại: “Hả? Tôi đoán sai lầm rồi? Đó là nguyên nhân
gì?”

Hắn không tiếp tục nói, lông mi dài cụp xuống, như đang chìm đắm trong quá
khứ.


Tiểu tử này thật thần bí, hơn nữa từ nơi này chạy đến chỗ hắn ở còn có một
đoạn đường, như vậy nói chuyện phiếm để giết thời gian cũng được. Nhưng mà nếu
như hắn không muốn nói, nàng cũng không miễn cưỡng, dù sao mỗi người đều có cuộc
sống riêng tư của mình, nàng không nhàm chán đến độ phải đào móc riêng tư của
người khác để giết thời gian.

Nàng lẳng lẳng lái xe, chuyển qua một cái đèn xanh đèn đỏ, hắn chậm rãi quay
sang xem nàng, sắc mặc có vài phần ngưng trọng: “Trên thực tế em nói chỉ đúng
một nửa, nguyên nhân tôi phải nhảy hai lớp quả thật vì một cô gái.”

Không biết nguyên nhân vì sao, nàng rõ ràng cảm nhận được khi hắn những lời
này, miệng tràn ngập thâm ý. Gần đây hắn mới về nước, hoàn thành sự nghiệp học
hành ở Hàn Quốc, cô gái kia cũng có thể là người Hàn Quốc, không biết người ta
như thế nào. Cứ theo như ánh mắt của tiểu tử này, đối phương hẳn có bộ dạng rất
được mới đúng.

Ánh mắt trong suốt của hắn có chút mê ly, giọng nói mềm nhẹ mang theo hương
vị thâm tình: “Tôi cố tốt nghiệp trước cô ấy, vì muốn cùng cô ấy đi vào xã hội,
cùng nhau bắt đầu dốc sức vì sự nghiệp của mình.”

Không ngờ người này lại thâm tình như vậy, người ngoài đánh giá hắn không
phải nói thực lăng nhăng sao? Hơn nữa nàng cũng từng chính tai nghe buổi sáng
ngày đó trên giường hắn có giọng của con gái, mấy chuyện đó phải giải thích thế
nào nhỉ? Tiểu tử này kể ra một chuyện xưa đến, hay là lại trêu đùa chính mình?
Đúng, rất có khả năng.

Nàng nghĩ đến đây, nàng thanh thanh cổ họng, quyết định tìm hỏi vặn: “Sau lại
hai người không cùng một chỗ đi, tôi nghe Chỉ Dao nói cậu đã có chín mươi mấy
bạn gái…”

Hắn ngồi thẳng dậy, thình lình bật ra một câu chẳng hề liên qua: “Còn có một
người.”

Hả? Một người? Sao lại có con số này, hai lần trước hắn nói là “ba người”
cùng “hai người”, sao hiện tại lại thành “một người”.

“Một người nào? Một người bạn gái sao?” Mân Huyên vắt óc nghĩ về con số khi
hắn lơ đãng thốt ra, tiểu tử này lại uống nhầm thuốc à? Cứ nói mấy từ kì kì quái
quái.

Hắn nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng mà lên tiếng: “Đêm đã khuya, chú ý

lái xe đi, đường phía trước rẽ trái, đi như vậy là nhanh nhất.”

Nàng quẹo trái như lời hắn nói, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là
tiếng chuông đặc biệt của người kia khi gọi đến, nàng cảm thấy căng thẳng, lại
không dám biểu lộ ra cảm xúc trước mặt Kim Chính Vũ, chần chờ không biết có nên
tiếp điện thoại hay không.

“Em không nhận sao?” Kim Chính Vũ rốt cục không nhịn được lên tiếng, nhìn di
động trong túi nàng phát ra ánh sáng, “Ai gọi điện thoại đến, nhìn em rất hồi
hộp, lo lắng.”

“Đừng lo, là quản lí của cửa hàng bánh ngọt tôi làm thuê, gần… gần đây cửa
hàng buôn bán chạy lắm, có thể là gọi điện lại đây thúc giục sáng mai tôi đi
tăng ca, tôi không muốn nhận, sáng mai tôi còn phải đi học mà.”

Nàng vô cùng gian nan cố nói xong, cảm giác được lý do nàng lung tung bịa ra
không giống như nàng nói, nàng càng ngày càng biết nói dối không phải sao? Mỗi
lần tên kia gọi điện thoại đến đều làm nàng lo lắng đến nửa ngày, hắn có thiên
lý nhãn sao? Sao hắn lại biết mình đang ở trong xe Kim Chính Vũ?

Nàng nhớ rõ buổi chiều hắn yêu cầu chính mình phải cam đoan, không được gặp
lại Kim Chính Vũ,nhưng mà hiện tại…

Tiếng chuông di động còn không ngừng vang lên, nàng dừng xe, vươn bàn tay run
rẩy vào túi, ấn tắt nguồn, sau đó lại hướng Kim Chính Vũ miễn cưỡng cười cười,
lại đem xe chạy tiếp trên đường.

Kim CHính Vũ có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi phun ra một câu:
“Em thật sự rất sợ người này gọi điện thoại.”


Bàn tay đang nắm tay lái trong bóng đêm hơi run lên, cố gắng lấy giọng nói
bình thản nhất nói xong, “Đúng vậy, quản lý cửa hàng bánh ngọt vẫn không thích
tôi cho lắm, lại phá lệ nghiêm khắc, tôi có chút sợ ông ấy.”

“Ồ… Là như thế này, chuyện này liền giao cho tôi.”

Hắn nở nụ cười tràn đầy tự tin, nhìn thấy xe đã chạy đến trước cửa biệt thự
của mình, thấy nàng vẫn ngây người như cũ, hoàn toàn không ý dừng lại, vội vàng
lên tiếng nhắc nhở nàng: “Mân Mân, tôi đến.”

“Hả? vâng, thật có lỗi.” Mân Mân ngẩng đầu quả nhiên đã đến nơi, nhanh chóng
giẫm chân phanh, đem xe ngừng lại.

Kim Chính Vũ không nóng lòng xuống xe, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, không nhận
lại chìa khóa xe nàng đưa: “Đã mười giờ rồi, quá muộn, tôi còn là đưa em trở về
đi.”

Nàng mở cửa xe, bước nhanh đi xuống: “Không cần cậu đưa, tôi cũng không phải
trẻ con, cậu lái xe vào đi thôi, tôi đi trước.”

“Mân Mân, thật sự không cần tôi đưa về sao?”

Nàng chạy được một đoạn đường, nghe thấy hắn nói, xoay người, vội vàng hướng
hắn vẫy tay thật mạnh: “Thật sự không cần, tôi đi nhé, tạm biệt!”



DMCA.com Protection Status