Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 434: Không làm gì được cô ta? (2/3)



Lúc này, Mục Thiên Thành nhận được cuộc gọi từ bạn của mình gọi tới, nói là từ ghi chép nhập cảnh đã tra được. Mục Thiên Thành bảo anh chụp anh xem, mở ra vừa thấy, quả nhiên là lúc Từ Khả Vi gặp chuyện không may Đỗ Thiến thường xuyên xuất nhập cảnh . . . . .Nhìn đến cái cuối cùng, anh khép di độnglại, nói với cảnh sát: "Cô ta ngày hôm qua còn ở thành phố C, chỉ sợ lúc này đã chạy trốn! Cô ta học ở nước Mỹ, nói không chừng sẽ chạy về nước Mỹ, nhanh chóng đi bắt cô ta!"

Cảnh sát vừa nghe, lập tức đi bắt người, Mục Thiên Thành còn nhớ rõ chính xác số hiệu của Đỗ Thiến, thuận miệng nói ra. Cảnh sát nghi hoặc, anh mặt không đổi sắc chỉ vào Uyển Tình: "Là cô ấy nói."

Cảnh sát nhìn thoáng qua Uyển Tình, thấy cô như chịu kích thích lớn, cũng không để ý, nhanh tìm được người quan trọng hơn. Sau một hồi tra xét, buồn bực nói: "Người đã lên máy bay . . . . . ."

"Cái gì? !" Mục Thiên Dương kêu to.

Uyển Tình bị đả kích lớn, có chút thất hồn lạc phách, cô cho rằng lên máy bay hay không cũng không quan trọng, bởi vậy cũng không có phản ứng gì.

Thiên Tuyết cũng có chút nghi hoặc, anh trai của cô sao lại có phản ứng lớn như vậy?

Mục Thiên Thành thấy được ghi chép xuất cảnh của Đỗ Thiến hôm nay, mới lập tức nhắc nhở cảnh sát đi tìm. Nếu phạm nhân chạy ra nước ngoài, sự tình cũng không dễ như vậy! Bằng không có nhiều tham quan như vậy, cũng không có khả năng ở nước ngoài nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Nhanh chóng kêu máy bay trở lại điểm xuất phát."

Cảnh sát vừa thông suốt lại rối ren: "Máy bay hợp cách qua Canada, không có khả năng quay trở lại điểm xuất phát, nhiều nhất là hạ cánh gần đó!"

"Vậy hạ cánh, liên hệ với cảnh sát Canada để bắt người, bắt người về quy án!"

"Cô ta hiện tại chỉ là người bị tình nghi. chỉ có chứng cứ là bút tích, rất khó định tội. Muốn bọn họ hỗ trợ, chỉ sợ có chút khó. Hơn nữa phải có lý do để hạ cánh, lý do này công ty hàng không có khả năng . . . . . . . ."

"Vậy nói trên máy bay có bom!"

" . . . . . Vậy chúng ta sẽ bị trách phạt."

" . . . . . . . ." Ta giết ngươi!"

Cảnh sát ho khan một tiếng: "Các ngươi trước hết hãy bình tĩnh, chúng tôi lập tức đi chuẩn bị tài liệu, xem có thể bắt cô ta hay không."

Mục Thiên Thành đã muốn phát hỏa, chờ các ngươi đưa được tài liệu, cô ta đã ra sân bay Newyork! Anh rất muốn liên hệ với một sát thủ, một phát bắn chết Đỗ Thiến!



Muốn đến địa bàn người khác bắt người, liên quan đến ngoại giao. Giao thiệp của Mục Thiên Dương ở trong quan trường lại không vươn tới trung ương, thế cho nên chuyện thiết lập có chút chậm -- mặc dù vòng tới vòng lui đã tìm được người, nhưng quá trình này đã làm tốn rất nhiều thời gian. Nếu như là bình thường tốn mất hai ba ngày cũng không sao, nhưng hiện tại hết sức khẩn cấp, ba giờ sau, Đỗ Thiến đã đến sân bay NewYork.

Vừa thấy thời gian này, cũng không cùng cảnh sát nước Mỹ liên hệ. Nước Mỹ từ trước đến nay yêu thích chấp chứa tội phạm, để cho bọn họ tiếp xúc hòa thuận với Đỗ Thiến, Đỗ Thiến khẳng định đã biết chuyện đã bại lộ, chạy trốn coi như xong, nói không chừng còn có thể tìm lý do hướng nước Mỹ tìm kiếm che chở, đến lúc đó cả đời không trở lại, chạy đi đâu bắt người?

Mọi người quyết định bàn bạc kĩ hơn, trước đó khiến Đỗ Thiến trở về nước, ở trên địa bàn của mình bắt người.

Uyển Tình bây giờ đã hiểu được sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng, đáy lòng sản sinh ra cảm giác phẫn nộ. Giết người thì đền mạng, đạo lý hiển nhiên, làm sao còn có nhiều quy định cứng nhắc như vậy?

Quy định đâu chỉ như vậy? Đối với cảnh sát mà nói, Đỗ Thiến chỉ là người bị tình nghi, cho dù hiện tại cô ta tự mình chạy tới tự thú, cũng không thể nói cô ta là kẻ sát nhân, cũng phải điều tra rõ ràng mới được, xác định không có điểm gì đáng nghi ngờ, cô ta đích thực là hung thủ mà không phải gánh tội cho người khác, mới có thể phán quyết.

Mà hiện tại chứng cứ không đủ, nhân chứng không thấy mặt của cô ta, vật chứng thu thập được không có vân tay trên ô tô, tóc giả bị ném xuống có tóc của người trên đó, cũng cần nghiệm ADN, nhưng cũng cần lấy DNA của Đỗ Thiến ra so sánh! Đối lập đi ra ngoài là cô ta, hơn nữa có ghi chép nhập cảnh và bút tích, là có thể tố cáo cô ta, sau đó chờ cô ta nhận tội hoặc là rửa sạch hiềm nghi.

Nhưng bây giờ người lại không có ở trong nước, muốn thu thập được DNA của cô ta là rất khó. Nhưng thật ra cũng có thể thu thập của Đỗ Viễn Minh, nếu như kiểm tra được DNA có quan hệ cha con, cũng có thể tố cáo cô ta —— Đỗ Viễn Minh không có con gái ruột thứ hai, cho dù tạm thời có, Đỗ Thiến cũng là bị cáo có điều kiện phù hợp.

Nhưng còn có một vấn đề nghiêm trọng —— Đỗ Thiến hiện tại ở nước Mỹ, cho dù xác định được cô ta là kẻ giết người, anh muốn bắt cô ta, cũng cần nước Mỹ phối hợp. Nước Mỹ và Trung Quốc trong lúc đó không có điều lệ dẫn phạm nhân ở nước ngoài về xét xử, nó cũng không có nghĩa vụ chuyển giao phạm nhân cho anh. Mà nếu Đỗ Thiến tìm lý do hướng nước Mỹ tìm kiếm che chở, cô ta có thể vĩnh viễn không trở lại —— giống như rất nhiều tham quan trốn chạy.

Trừ phi phái người ám sát, nếu không cũng không có biện pháp nào cả.

Nhưng ám sát cũng có vấn đề —— công dân Trung Quốc chết ở trong nước, đó là chuyện bình thường, chết ở nước ngoài, vẫn là tử vong phi tự nhiên, sẽ được đưa lên tin tức, biến thành sự kiện quốc tế, đến lúc đó điều tra ra được chủ mưu . . . . . . Toàn bộ nhà họ Mục đều chơi xong.

Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành nóng nảy, còn không làm gì được cô ta?

Uyển Tình sắp hỏng mất, cô nghe không hiểu lời mọi người nói, chỉ cảm thấy Đỗ Thiến muốn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật . . . . .

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, chính cô lại không nghe thấy, Mục Thiên Dương lấy ra cho cô, thấy là Đỗ Viễn Minh gọi tới, vội vàng nói với mọi người.

Cảnh sát lúc này quyết định nghe lén, ai bảo ông là cha của người bị tình nghi.

Mục Thiên Dương gọi thần trí Uyển Tình quay về, Uyển Tình nghe nói là Đỗ Viễn Minh gọi tới, liền kích động, Mục Thiên Dương vội vàng khuyên nhủ: "Bình tĩnh một chút, không cần để lộ chân tướng, miễn cho ông ta lại mật báo cho Đỗ Thiến, đến lúc đó liền thật sự không bắt được!"

Uyển Tình cảm thấy vô cùng oan khuất, con gái của ông ta giết mẹ của mình, vì sao mình không thể gào thét với ông ta? Cô mở điện thoại, nước mắt rơi xuống.



Đỗ Viễn Minh nhẹ giọng gọi hỏi: "Uyển Tình?"

P/s: truyện đã được dịch full ai muốn đọc trước liên hệ [email protected] nhé

"Vâng . . . . . ." Uyển Tình cắn chặt răng, khắc chê tâm tư của mình.

"Đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ạ . . . . Không muốn ăn . . . . . ."

Đỗ Viễn Minh lặng đi một lúc: "Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, đừng để cơ thể đói bụng, mẹ con ở dưới sẽ lo lắng . . . . . ."

"Tôi không cần ông giả vờ tốt bụng!" Uyển Tình bỗng nhiên rống to, cuối cùng cũng không khắc chê được tâm tình của mình.

Mọi người hoảng sợ, cảnh sát thậm chí còn buồn bực: cô nên bình tĩnh một chút, nói lời khách sáo, thậm chí có thể để ông ta lừa Đỗ Thiến trở về, đến lúc đó liền . . . . .

Uyển Tình nhớ tới lời dặn của mọi người, ưm một tiếng, vứt mạnh chiếc điện thoại. Cô làm không được! Làm không được!

Cô có thể thừa nhận nhiều như vậy, không phải lúc nào cũng cũng có thể bình tĩnh để cư xử!

Kia rõ ràng chính là người nhà, cho dù là gia đình tổ hợp, cũng là người nhà! Vì sao sẽ như vầy? Bọn họ tại sao có thể như thế? Như thế nào xuống tay được . . . . . .

Mục Thiên Dương ôm lấy cô, nói với cảnh sát: "Trời sắp tối, tôi muốn đem cô ấy về trước, có tiến triển lại liên hệ."

"Được, chúng tôi sẽ mau chóng nghĩ biện pháp khống cáo Đỗ Thiến, đồng thời làm cho lãnh sự quán dùng lý do khác đem cô ta đuổi trở về."

"Tốt."

Ngày hôm sau, cảnh sát quyết định liên hệ với Đỗ Viễn Minh để nghiệm DNA. Đến nhà họ Đỗ thì Đỗ Viễn Minh đang muốn đi làm, chợt nhìn thấy một đám cảnh sát tới cửa, còn tưởng rằng án tử của Từ Khả Vi có tiến triển, có chút kích động.

DMCA.com Protection Status