Bách Luyện Thành Tiên

Chương 1220: Không gian hóa thành hư vô



Sau khi cân nhắc lợi hại thì Lâm Hiên cảm thấy mình chỉ có thể đánh cuộc một lần, nếu như may mắn hắn thắng thì bất kể là Bách Hoa Tiên Tử hay là Kim Nguyệt Chân Thiềm cũng không vượt qua sự tồn tại của một Phân Thần Kỳ nho nhỏ.
Mà Lâm Hiên cũng không vì vậy mà giảm sự căng thẳng, vừa vặn trái ngược, nỗi bất an trong lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt.
Vì vậy mà hắn không chút do dự, nhất định phải nhanh chóng chạy trốn đến nơi xa nhất.
Truyền Tống Phù ngẫu nhiên vốn là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc là đã dùng hết rồi.
Tuy rằng Độn Quang thông thường cũng nhanh như chớp, nhưng ở cục diện hiện tại, lại rõ ràng không hề kịp.
Trong lúc vội vàng, Lâm Hiên không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức thi triển ra một bí thuật dưới đáy rương.
Huyễn Ảnh Độn!
Khi hắn mới vừa học thuật này đã tiêu hao số lượng lớn tinh nguyên, có thể đi xa ngàn dặm trong nháy mắt. Hiện tại thực lực của Lâm Hiên đã sớm cao hơn so với trước đây rất nhiều, cho dù đi xa hai đến ba nghìn dặm cũng là chuyện bình thường.
Việc này không thể chậm trễ, Lâm Hiên tức khắc thi triển ra thủ thuật, về phần quá trình trung gian thì khỏi cần phải sử dụng thuật tích lũy. Quả nhiên lấy tốc độ cực nhanh, chạy xa hai đến ba nghìn dặm.

- Hô!
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc hắn đang chuẩn bị tiếp tục lướt đi thì một tiếng nổ khó có thể tưởng tượng nổi truyền ra.
"Ầm!"
Âm thanh kia cực lớn, đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi, giống như chỉ bằng sóng âm đã có thể đem cả mảnh thiên địa này xé thành vô số mảnh nhỏ.
Phốc....
Cách xa mấy vạn dặm, âm thanh kia cũng không phải chĩa vào Lâm Hiên mà hắn chỉ bị vạ lây mà thôi. Mặc dù như thế nhưng hai mắt Lâm Hiên vẫn bị chấn động đến mức mở to, khí huyết trong lòng ngực tuôn trào không dứt, thiếu chút nữa nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Hiên hoảng hốt, không nói hai lời, lập tức thi triển ra Cửu Thiên Vi Bộ, một tiếng "Bịch" vang lên, tựa như có gì đụng vào bùn đất vậy. Lâm Hiên thi triển thuật độn thổ, lặn lẽ chui sâu xuống dưới lòng đất.
Lúc ở Băng Hải Giới, Lâm Hiên nhớ rõ ác thú và Huyền Băng Lão Tổ.

Uy lực tự bạo kia đã đem phạm vi xung quanh mấy vạn dặm biến thành một mảnh đất khô cằn, mà thực lực của hai vị trước mặt này hơn xa ác thú và Huyền Băng Lão Tổ. Nếu như không kịp chạy đến chỗ xa hơn thì Lâm Hiên chỉ có thể chui xuống lòng đất.
Đây là lựa chọn duy nhất mà cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn. Nhưng ở sâu trong nội tâm của Lâm Hiên vẫn vô cùng căng thẳng, điều đáng mừng duy nhất chính là hắn ở chỗ này chỉ là hóa thân mà thôi. Cho dù vận khí không tốt, tựa như cá trong chậu bị người ta giết chết thì bản thể của hắn cũng không đáng ngại.
Tuy nói như vậy cũng không sai nhưng mất đi cái hóa thân này cũng phế đi một phần công phu không hề nhỏ, tu luyện đệ nhị Nguyên Anh cũng càng khó khăn hơn. Nếu như không ngã xuống hiển nhiên tốt hơn ngã xuống nhiều lắm.
Nhưng mà tất cả những điều này cũng không phải hắn có thể nắm chắc.
Cũng may là vận may của Lâm Hiên cũng không tệ. Kim Nguyệt Chân Thiềm buông tha Bổn Nguyên Chi Thể thì uy lực của tiếng nổ kia tất nhiên là sẽ khiến cho người ta cực kỳ hoảng sợ, nhưng vẫn là câu nói kia, thực lực đến tầng thứ như bọn họ, đối với việc vận dụng năng lượng đã vô cùng chính xác. Dư âm còn lại nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến uy lực, đối với bọn họ mà nói đây chính là lãng phí.
Vì vậy tuy rằng uy lực của tiếng nổ kia không phải là chuyện đùa nhưng là cực hạn ở phạm vi xung quanh mấy trăm dặm.
Sóng âm muốn truyền đi xa hơn là chuyện không cách nào nắm chắt, nhưng uy lực của vụ nổ tung kia thật ra khoảng chừng một khối. Vừa rồi Lâm Hiên đã thành công thi triển bí thuật Huyễn Ảnh Độn, cho dù không trốn vào trong lòng đất cũng sẽ không có chút ảnh hưởng nào.
Mà uy lực của vụ nổ kia khiến cả phiến không gian bị xé rách biến thành hư vô, nhưng nó tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cộng thêm dư âm còn lại không nhiều, cho nên Lâm Hiên rất nhanh đã nhận ra được bản thân mình trốn vào trong lòng đất, căn bản không hề cần thiết.

Hơi do dự, một đạo tinh quang phóng lên cao, Lâm Hiên từ dưới lòng đất trốn ra, lơ lừng trên chín tầng mây. Hắn vừa phóng ra thần thức vừa híp mắt bình tĩnh nhìn về chỗ cực xa kia.
Mấy vạn dặm đối với người phàm mà nói là khoảng cách cực kỳ xa xôi, chỉ sợ cả đời cũng không đi đường xa như vậy. Nhưng đối với một người tu tiên đẳng cấp như Lâm Hiên mà nói, căn bản không tính là gì.
Lấy thần thức mạnh mẽ của Lâm Hiên, càng có thể dễ dàng quan sát phạm vi lớn như vậy. Nhưng mà lần này lại không được.
Uy lực của vụ nổ tung kia không phải là chuyện đùa, lại bị giới hạn trong phạm vi mấy trăm dặm, vì vậy mảnh không gian kia đã hoàn toàn bị phá hủy, thậm chí ngay cả thiên địa pháp tắc cũng hoàn toàn bị phá hư hết, biến thành một phiến hư không. Trời và đất dường như bị dính liền, nói đơn giản chính là một mảnh hỗn độn, phảng phất như thời xa xưa, hỗn độn sơ khai trước kia.
Ở tình trạng như vậy, đương nhiên thần thức không hề có chút hiệu quả.
Tầm nhìn cũng là một mảnh mờ mịt, huống chi cho dù không phải tình trạng hỗn độn đó thì lấy thị lực của tu sĩ mà nói, khoảng cách mấy vạn dặm thực sự quá xa vời. Lâm Hiên đi đến chỗ này, chẳng qua chỉ là một cái hóa thân mà thôi, tuy rằng thần thông không kém, nhưng dù sao so với bản thể cũng không bì kịp, càng không có tu luyện qua kỳ thuật thần kỳ như "Thiên Phượng Thần Mục" thì hiển nhiên không thể nhìn ra nguyên do rồi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hiên cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, là lặng lẽ đi đến tìm hiểu kết quả hay là dứt khoát quay đầu đi đây?
Mà rõ ràng hai lựa chọn này đều có lợi hại riêng. Nếu như lặng lẽ trở về đó xem xét thì sau khi bổn nguyên của Kim Nguyệt Chân Thiềm tự bạo, Lâm Hiên căn bản không biết được Bách Hoa Tiên Tử còn sống hay chết. Nếu như hắn lỗ mãng qua đó thì vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì ngay cả cái mạng nhỏ này cũng phải bỏ lại nơi này.

Nhưng ngược lại, sau sự nguy hiểm cực lớn đó, cũng ẩn giấu một cơ duyên khiến kẻ khác hâm mộ.
Trước khi Lâm Hiên dịch chuyển, hắn đã nhìn thấy Kim Nguyệt Chân Thiềm đã bị Bách Hoa Tiên Tử dùng thần thông vô thượng chém chết, mà nữ tử này lại không thể cởi bỏ trói buộc. Ở khoảng cách gần như vậy, bị nổ tung đáng sợ như vậy thôn tính, theo phán đoán của Lâm Hiên, tám chín phần đã ngã xuống.
Suy ngẫm lại một chút, Chân Linh bị diệt trừ, đây chính là tồn tại hồn bảo, đừng nói là da lông xương cốt, hoặc là nội đan trân quý, mà cho dù là một giọt linh huyết cũng đủ để cho tu tiên giả điên cuồng.
Mặc dù mấy thứ đồ này phần lớn đều bị bạo tạc đáng sợ này nuốt mất, nhưng cho dù chỉ còn lại một phần thì mình cũng giàu to rồi. Nếu như có cơ duyên xảo hợp tìm được nội đan của Kim Nguyệt Chân Thiềm, hoặc là một chút bổn nguyên....
Lâm Hiên không dám nghĩ, có thể nói là hắn hưng phấn đến không cách nào diễn tả được, nếu như có thu hoạch như thế thì đối với con đương tu hành trong tương lai của hắn còn gì tốt hơn nữa chứ, chẳng lẽ còn phải trình bày từng cái sao.
Huống chi đây chỉ là tìm được lợi ích từ trên người Kim Nguyệt Chân Thiềm thôi, bên cạnh còn có một vị Bách Hoa Tiên Tử càng cường đại hơn.
Dưới trận bạo tạc như vậy, nàng thật sự hồn bay phách lạc, nhưng túi trữ vật ở đâu? Cũng có thể vẫn còn đến tận bây giờ. Mà những đồ vật bên trong túi trữ vật có thể toàn là bảo vật?
Lâm Hiên thực sự đã biết mức độ giàu có của Nãi Long Chân Nhân, đã đến mức người khác không cách nào tưởng tượng nổi, dùng Dưỡng Thần Mộc - Một trong bảy đại thần mộc của tu tiên giới là thuyền hoa. Mà Bách Hoa Tiên Tử lại là tồn tại cùng cấp bậc với Nãi Long Chân Nhân, chắc chắn bản thân nàng ta cũng giàu có không kém.




DMCA.com Protection Status