Bình Thường tỉnh giấc trong gian phòng quen thuộc và thấy Đỗ Đạt đang ngồi trên chiếc giường đối diện.
"Sư huynh..."
Thấy Bình Thường tỉnh giấc, Đỗ Đạt tiến lại: "Tỉnh rồi sao, thằng ngu này!"
Vừa dậy đã ăn chửi, Bình Thường biết là do sự liều mạng của hắn đi cứu Mai Linh, hắn hỏi: "Mai Linh sư tỉ..."
Đỗ Đạt đáp: "Mai Linh vẫn ổn và đang được cha mẹ cô ấy chăm sóc. Ngươi nghĩ cái gì mà dám đuổi theo bọn bắt cóc vậy hả? Nếu không có Ngộ Pháp trưởng lão đến cứu kịp lúc thì cả ngươi lẫn Mai Linh đều xong đời rồi!"
"Trưởng lão Ngộ Pháp?" Bình Thường ngạc nhiên, hắn chỉ nhớ đến lúc bị ba tên bắt cóc bao vây, phải vận niệm để kích hoạt Hắc Niệm trong thanh kiếm Nghịch Thiên, sau đó thì hắn tỉnh dậy và không thấy bọn bắt cóc đâu nữa rồi cõng Mai Linh đi được một đoạn thì ngất xỉu.
Đỗ Đạt gật đầu: "Trưởng lão Ngộ Pháp đã đánh đuổi bọn bắt cóc rồi mang ngươi và Mai Linh về. Cũng may là không ai bị thương quá nghiêm trọng."
Nói xong, Đỗ Đạt thở dài.
"Sao sư huynh lại thở dài?"
Đỗ Đạt đáp: "Ngươi cũng biết Mai Linh giống ta, đã từng luyện hồn trước khi luyện niệm nên chỉ có thể làm đệ tử tục gia. Nhưng sau vụ này, cho rằng có kẻ nhắm đến Mai Linh nên trưởng lão Ngộ Pháp đã yêu cầu bang chủ chấp nhận Mai Linh như một đệ tử chính tông, nàng và cha mẹ đã chuyển đến khu vực chính tông, được bảo vệ nghiêm ngặt hơn nhiều so với khu tục gia chúng ta..."
"Vậy sao... Thế thì sư tỉ sẽ an toàn hơn..." Mừng cho Mai Linh, nhưng lòng Bình Thường lại cảm thấy mất mát lớn, từ nay về sau, hắn sẽ không còn được gặp sư tỉ hàng ngày nữa, thậm chí muốn gặp một lần cũng khó khăn vì bản thân hắn chẳng có cớ gì để sang khu vực chính tông. Ngược lại, Siêu Phàm sư huynh cũng không còn phải tìm cớ sang khu vực tục gia, bởi hắn đã có thể ngày ngày tiếp cận Mai Linh sư tỉ vì đệ tử chân truyền cũng ở cùng khu vực chính tông. Nghĩ đến cảnh Siêu Phàm ngày ngày tiếp cận sư tỉ, thường xuyên có cơ hội thể hiện tài năng để chiếm lấy trái tim của sư tỉ mà Bình Thường không cách nào can thiệp, trong lòng hắn ngập tràn cay đắng.
Trong lúc Bình Thường đang buồn bã, cánh cửa phòng chợt vỡ tung, Siêu Phàm xuất hiện sau cánh cửa và quát to: "Đỗ Đạt! Mày có biết tội không?"
Đỗ Đạt bất ngờ trước thái độ nóng nảy của Siêu Phàm, vội hỏi: "Sư huynh, có chuyện gì?"
Siêu Phàm sấn tới tóm cổ áo Đỗ Đạt: "Chuyện gì? Đường đường là đại đệ tử tục gia, vậy mà một sư muội cũng không bảo vệ nổi, mày còn xứng đáng làm đệ tử Vô Lực bang sao?"
Hóa ra là vì Mai Linh, nhưng Bình Thường vẫn không hết ngạc nhiên khi một thiên tài luyện niệm đến chức Đại Đức như Siêu Phàm lại có thể nổi nóng như vậy. Bình Thường đương nhiên không biết, lý do là vì sau khi hay tinh Mai Linh gặp nạn và được chuyển đến khu chính tông, Siêu Phàm đã đến thăm với tâm trạng vui mừng vì viễn cảnh được gặp gỡ nàng hàng ngày. Nhưng khi đến thăm và chứng kiến Mai Linh sau khi tỉnh dậy luôn miệng cho rằng người cứu nàng là Võ Phi Dương, cơn ghen tuông bùng phát và Siêu Phàm đã nói: "Mai Linh sư muội, nhà báo Đăng Thất Thiệt xác định Võ Phi Dương đã chết rồi..."
Nhưng Mai Linh sư muội, lần đầu tiên, nhìn Siêu Phàm bằng ánh mắt khinh miệt và nói: "Chỉ lũ ngu mới tin lời cái tên Đăng Thất Thiệt!" (Viết đoạn này không phải cố tình chửi xéo đâu, nhưng ai nhột thì đành chịu vậy, Mai Linh chửi đúng chứ đâu có sai ha...)
Vậy nên Siêu Phàm giận không nói nên lời, quyết định lôi đầu đám đệ tử tục gia ra trút giận...
Bị Siêu Phàm nắm áo, Đỗ Đạt tuy giận nhưng vẫn cố giải thích: "Sư huynh, huynh cũng biết đệ tử tục gia bọn đệ yếu kém, kẻ địch quá mạnh nên dù cố hết sức và chịu nhiều thương tích nhưng bọn đệ cũng không thể cản nổi..."
"Không thể cản nổi thì phải liều mạng cầm chân địch! Mày biết Mai Linh sư muội là ai không? Con gái của ân nhân cứu mạng trưởng lão Ngộ Pháp! Cả khu tục gia bọn mày cũng không đáng giá bằng nàng!"
"Buông sư huynh Đỗ Đạt ra!"
Người nói là Bình Thường, tay hắn chụp lấy cổ tay Siêu Phàm và kéo ra.
Bị Bình Thường nắm cổ tay, Siêu Phàm quát: "Thằng phế vật! Ai cho mày tư cách lên tiếng!"
"Buông sư huynh Đỗ Đạt ra!" Bình Thường lặp lại, tay hắn siết chặt cổ tay Siêu Phàm, Bình Thường vẫn còn nhớ lúc hắn bóp nát cổ tay tên bắt cóc.
"Hỗn xược!" Siêu Phàm tức giận, dù cảm thấy đau khi bị Bình Thường siết cổ tay nhưng hắn vẫn không buông tay khỏi áo Đỗ Đạt vì làm vậy chẳng khác nào bảo hắn sợ Bình Thường.
Nhưng với một kẻ không có linh lực, chỉ luyện niệm được nữa năm như Bình Thường, Siêu Phàm có cách trị, niệm chú đánh vào tinh thần Bình Thường.
Một tay vẫn nắm cổ áo Đỗ Đạt, tay còn lại Siêu Phàm đưa lên trước ngực và niệm chú, loại chú chuyên dùng để trừng trị loại đệ tử cá biệt.
"A!" Không có Hắc Niệm hoặc linh lực bảo vệ, Bình Thường như trẻ sơ sinh so với Siêu Phàm, đầu hắn đau như búa bổ khi Siêu Phàm niệm chú, nhưng tay vẫn siết chặt cổ tay Siêu Phàm. Càng đau đầu, Bình Thường càng siết mạnh, càng bị siết mạnh, Siêu Phàm càng tăng uy lực, nhưng trong lòng đã bắt đầu kinh sợ trước lực tay của Bình Thường, dù thực sự là Bình Thường đang rất nương tay vì không muốn làm tổn hại Siêu Phàm, gây thêm rắc rối cho Đỗ Đạt.
"Bình Thường, dừng tay ngay!" Thấy Bình Thường và Siêu Phàm tranh đấu, Đỗ Đạt vội can ngăn.
"Sư huynh! Hắn..."
"Ta bảo dừng tay!" Đỗ Đạt quát nạt, tuy Đỗ Đạt nhiều lần chửi mắng Bình Thường nhưng Bình Thường biết trong lời chửi của sư huynh mang ý đùa giỡn vui vẻ nhiều hơn, riêng lần này, sư huynh đã thực sự giận dữ, nhưng không phải giận Bình Thường, mà giận Siêu Phàm.
Trước sự giận dữ của sư huynh, Bình Thường đành buông tay, và ngay lập tức bị Siêu Phàm bóp cổ nhấc lên...
Siêu Phàm, một trong sáu đệ tử chân truyền của Vô Lực bang, ngoài là thiên tài luyện niệm, hắn còn chuyên tâm rèn luyện thể chất nên rất khỏe cho với Bình Thường.
"Mày muốn chết sao?" Siêu Phàm trợn mắt hỏi Bình Thường.
"Sư huynh, xin lập tức dừng tay!" Đỗ Đạt can ngăn.
Siêu Phàm gầm gừ: "Câm miệng! Xúc phạm đệ tử chân truyền, ta phán tên phế vật nhà ngươi tội chết!"
"Từ khi nào mà đệ tử chân truyền có quyền can thiệp vào nội bộ của khu tục gia vậy nhỉ? Thưa quý ngài Siêu Phàm?"
Một giọng nói nhè nhè như say xỉn nhưng làm cho Siêu Phàm giật mình, vội buông Bình Thường ra và quay sang chào: "Siêu Phàm xin kính chào Vô Thanh hộ pháp."
Ho sặc sụa vì ngộp thở, Bình Thường nhìn ra cửa, nơi một người trông rất anh tuấn lãng tử nhưng cũng có chút bầy hầy say xỉn đang cầm chai bia tựa lưng vào cửa, Vô Thanh hộ pháp. Ngài là người tiếp quản toàn bộ khu tục gia nhưng Bình Thường chưa từng được gặp, chỉ được nghe Đỗ Đạt sư huynh kể rằng Vô Thanh hộ pháp thường hay say xỉn rồi đi lạc từ vài tháng đến nữa năm mới tìm được đường về bang một lần.
Bình Thường còn nghe kể Vô Thanh hộ pháp trước kia vốn là một thiên tài luyện hồn hàng đầu, nhưng vì một cú sốc tâm lí mà chuyển sang luyện niệm và cũng đạt thành tựu khá tốt nên được đưa lên chức hộ pháp, chỉ dưới các trưởng lão và bang chủ.
Siêu Phàm dù cao ngạo nhưng không dám xem thường Vô Thanh hộ pháp vì hắn biết rõ, dù hắn là thiên tài luyện niệm nhưng so với tài năng luyện hồn của Vô Thanh thì hắn chẳng là cái thá gì.
Vô Thanh hộ pháp nốc một ngụm bia rồi hỏi: "Có chuyện gì?"
Siêu Phàm lập tức nói: "Thưa hộ pháp, Bình Thường sư đệ có thái độ hỗn..."
Siêu Phàm chưa kịp nói hết đã bị Vô Thanh ngắt lời: "Ta không hỏi ngươi! Đỗ Đạt báo cáo!"
Siêu Phàm quê độ nhưng chẳng dám ý kiến dù trong lòng mắng thầm, Đỗ Đạt nói: "Thưa hộ pháp, đêm qua có kẻ đột nhập và bắt cóc Mai Linh sư muội, kẻ địch quá mạnh nên chúng đệ tử không ngăn nổi, may mắn là trưởng lão Ngộ Pháp kịp thời cứu giúp. Siêu Phàm sư huynh đây thấy bọn đệ tử yếu kém nên đến nhắc nhở, nhưng sư huynh có phần nóng giận nên đã nắm áo đệ tử. Bình Thường sư đệ cũng vì vậy mà khuyên can, nhưng đúng là sư đệ có chút nóng nảy, nhưng đây là bắt nguồn từ tình cảm sư huynh đệ..."
Vô Thanh gật đầu, vừa nghe vừa liếc nhìn Bình Thường. Trong lúc ánh mắt Vô Thanh nhìn sang, Bình Thường có cảm tưởng Vô Thanh đã tỏ ra ngạc nhiên trong khoảnh khắc.
Vô Thanh hắng giọng rồi nói: "E hèm! Siêu Phàm..."
"Thưa hộ pháp! Đỗ Đạt nói chưa đúng! Bình Thường đã ra tay với đệ tử!"
Vừa nói, Siêu Phàm vừa giơ cổ tay in đỏ những dấu ngón tay cho Vô Thanh xem.
Vô Thanh gật đầu: "Quả nhiên là vậy... Được rồi, Siêu Phàm, ngươi là đệ tử xuất chúng hàng đầu bổn bang, vậy nên bắt ngươi xin lỗi các sư đệ tục gia thì hơi quá, thôi đi về đi, ta tha tội cho đó!"
Siêu Phàm ngạc nhiên: "Hộ pháp? Hình như người đang thiên vị?"
Vô Thanh tròn mắt: "Ngươi có thật là đệ tử chân truyền không vậy? Dùng não mà nghĩ xem, nếu ta thiên vị thì thiên vị cho thiên tài có tiền đồ nhà ngươi chứ ngu gì thiên vị hai nhóc quèn này?"
Sau đó Vô Thanh nốc thêm ngụm bia rồi nói tiếp: "Mà có thiên vị thì đã sao, thích thì cứ kiện lên bang chủ."
Tức muốn ói máu, Siêu Phàm hậm hực: "Hừ! Quả nhiên là thiên vị! Được, ta không kiện lên bang chủ, nhưng ta sẽ tự đòi lại công bằng cho bản thân!"
Nói xong, Siêu Phàm lấy ra một tấm thẻ gỗ đem ném về phía Bình Thường, Bình Thường theo phản xạ chụp lấy và thấy trên thẻ có ba chữ: Chân Truyền Lệnh.
"Đó là chân truyền lệnh?" Đỗ Đạt cũng nhận ra tấm thẻ.
Siêu Phàm trịnh trọng nói: "Có sự chứng kiến của hộ pháp Vô Thanh, ta là Siêu Phàm, đệ tử chân truyền của Vô Lực bang, mời Bình Thường sư đệ so tài một trận! Nếu ta thắng, xin mời sư đệ rời khỏi bổn bang!"
Đỗ Đạt vội chắn trước mặt Bình Thường: "Sư huynh! Ta xin được thay sư đệ so tài..."
"Đỗ Đạt, ngươi không tôn trọng luật của bổn bang sao? Chân truyền lệnh đã rút ra, không ai có quyền thay đổi!"
Cầm tấm thẻ trong tay, Bình Thường hỏi: "Vậy nếu ta thắng?"
Siêu Phàm bật cười: "Ngươi thắng? Đùa quá trớn rồi đó tên phế vật! Nếu ngươi thắng thì cứ ngồi vào chức đệ tử chân truyền thay ta! Ta cho ngươi 1 tháng để chuẩn bị!"
Nói xong, Siêu Phàm cúi chào Vô Thanh rồi tiêu sái rời đi, để lại Đỗ Đạt đang lo lắng và Vô Thanh đang vừa thở dài vừa lắc nhẹ đầu.
Không phải Vô Thanh lo cho Bình Thường, mà gã thương cho Siêu Phàm. Vô Thanh, tên thật là Long Chúc Phong, ngay khi gặp Bình Thường, gã đã cảm nhận được sự khác biệt của Bình Thường mà chỉ cao thủ Long tộc cảm nhận được, Chân Long Uy, dù chỉ một chút. Cộng với những tin tức nghe được về Võ Phi Dương từ nữa năm trước và thông tin về sự xuất hiện đột ngột của Bình Thường, Vô Thanh đoán được rằng Bình Thường này chính là Võ Phi Dương, con ruột của chị gã.
P/s: Để có được chương cho các đạo hữu đọc, ta đã ko ngại khó khăn thử thách, trả giá bằng xương bằng máu nên các đồng dâm ủng hộ truyện mạnh lên đi =)) có thể được thì quăng LT hay TLT cho dịch giả nha " thật ra ko có dịch" ahihi.