Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 24: CỨU LƯƠNG VƯƠNG TỈNH LẠI



Mộ Dung Khanh đem toàn bộ hy vọng đặt trên người Thương Mai, vào giờ khắc này, người chưa bao giờ tin quỷ thần là hắn lại âm thầm thề rằng nếu Hạ Thương Mai có thể cứu sống Lương Vương, hắn sẽ nguyện ý cưới người phụ nữ này làm vợ.

Đầu Thương Mai choáng váng liên hồi, máu lẫn vào mồ hôi trên trán nhỏ xuống trên người, trên mặt Lương vương.

Du ma ma vào điện cùng cô, theo bản năng tiến tới dùng khăn tay lau đi vết máu và mồ hôi trên trán Thương Mai, lau xong bà dường như cảm thấy hành vi của mình có chút kỳ quái, liền nói: "Đừng để dây bẩn vào Lương Vương điện hạ."

May mắn thay, sự chú ý của tất cả mọi người có mặt đều đang đổ dồn về phía Lương Vương, ngay cả Hoàng hậu cũng không quan tâm đến hành vi của bà nên bà mới có thể lùi về.

Sau khi giật điện năm lần, Thương Mai lảo đảo bước xuống giường, giữ chặt mép giường, rút cây châm phong bế huyệt ra rồi lại nằm xuống để làm hô hấp nhân tạo.

Cuối cùng chỉ nghe Lương Vương sặc một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, thật sự cảm thấy chuyện này thật không thể tin được, Hoàng hậu khóc một tiếng, nhào tới trước: "Hoàng nhi, con sao rồi?"

Ánh mắt Lương Vương có chút đờ đẫn nhìn Hoàng hậu, cũng chẳng có ý thức mấy, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Còn Thương Mai cũng liên tục bị say sẩm, rốt cuộc chống đỡ hết nổi, trước mắt tối sầm, cảm giác trời đất quay cuồng, cả người ngã về phía sau.

Mộ Dung Khanh đứng ở sau lưng liền một tay ôm lấy nàng, lúc ôm nàng, vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc, nàng lại nhẹ tựa hồ một chút sức nặng cũng không có.

Trên trán nàng vẫn còn vết máu và mồ hôi, vẻ mặt hắn phức tạp, phân phó một ngự y: "Cầm máu và chữa lành vết thương cho nàng ấy mau."

Thương Mai được dìu xuống chữa trị ngay tại phòng ngoài của Hoàng hậu.

Viện Phán bước lên chẩn đoán cho Lương Vương, ông sờ mạch tượng hồi lâu, Hoàng hậu khẩn trương nhìn ông: "Thế nào?"

Viẹn phán tâu lên: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, hầu như không nghe thấy mạch của điện hạ, tình hình vẫn còn rất không ổn, nhưng mà cũng đã coi như cứu sống lại được rồi, còn như thế nào mới vượt qua được cửa ải này, thì vẫn..."

"Vẫn thế nào?" Hoàng hậu vô cùng sốt ruột, cả giận nói: "Nói đơn giản một chút đi, đừng có dông dài, chuyện cho tới bây giờ còn có cái gì cố kỵ nữa hả?"

Viện Phán xấu hổ cúi đầu: "Còn phải thỉnh giáo một chút Hạ đại tiểu thư nữa."

Thái tử lập tức nổi giận: "Các ngươi đều là thùng cơm sao? Đường đường là ngự y mà còn phải đi hỏi một nữ nhi cách chữa trị thế nào à? Xem ra triều đình nuôi các ngươi cũng thật lãng phí tiền bạc, không bằng từng đạp hết cả ra ngoài cho xong."


DMCA.com Protection Status