Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 16: LƯƠNG VƯƠNG LẠI PHÁT BỆNH



Sắc mặt Thương Mai trắng nhợt, cô mỉm cười mỉa mai nhìn bà ta: "Ta còn cách nào nữa đây? Một đích nữ của Tướng phủ như ta lại không thể dựa vào chút khôn vặt của mình để chống lại vận rủi của mình, trong khi vận rủi của ta là do người thân nhất của ta mang đến cho ta đấy."

Hạ Oanh Nhiễm lạnh lùng thốt lên: "Ngươi cũng đừng nên oán hận ai. Ngươi đã hưởng thụ vinh hoa phú quý mười sáu năm trong Tướng phủ này rồi, nếu ngươi không hủy bỏ hôn ước thì cũng đâu đến nỗi rơi vào kết cục như ngày hôm nay."

Ánh mắt Thương Mai lạnh lẽo nhìn nàng ta: "Thật sao? Trong mười sáu năm vinh hoa phú quý này còn kèm theo bao nhiêu nhục nhã và tổn thương mà mẹ con các ngươi đã dành cho ta nữa sao?"

Đây vốn dĩ là những lời tố cáo thê lương nhất nhưng những người có mặt ở đó không một ai động lòng, ngay cả người cha ruột kia của cô cũng nhìn cô với vẻ kinh tởm, huống chi là lão phu nhân.

Hạ Oanh Nhiễm khịt mũi: "Không có ai ngược đãi ngươi cả. Là do ngươi không biết ơn. Mẫu thân đối xử tệ bạc với ngươi sao? Ở Tướng phủ này ngươi ăn no, mặc ấm, ngươi nên biết đủ."

"Hay cho một câu biết đủ, có người nhà như vậy, Hạ Thương Mai này chỉ đành chấp nhận số phận!" Thương Mai có ý khác nhưng những người ngồi đó không ai nghe ra được.

Cô đưa tay ra nhận lấy ly rượu độc trong tay phu nhân Nguyệt Nhung. Rượu độc trong như màu nước. Ngoài học Trung y với giáo sư Dương ra, cô cũng đã từng giúp đỡ sát thủ hàng đầu thế giới nghiên cứu chế tạo ra độc của ong vàng, cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn cô liền biết trong ly rượu có độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, chỉ cần vào cổ họng là chắc chắn không còn đường sống.

Đoạt phách hoàn có một công năng đó chính là tiêu độc tính, nhưng chỉ có thể tiêu được hơn nửa chứ không thể tiêu hết. Cho nên chỉ cần cô uống ly rượu này vào, cô vẫn bị trúng độc, chỉ là không mất mạng mà thôi.

Trong cung.

Từ sau khi Lương Vương ngã bệnh, cộng thêm trước đó Thương Mai hủy bỏ hôn ước khiến hắn ta mất hết mặt mũi, cho nên hắn ta cứ ở mãi trong cung không trở về phủ.

Tĩnh dưỡng ba ngày, bệnh tình của hắn ta xem như cũng đã ổn định. Hai ngày trước vẫn còn hơi đau đầu, nhưng sau khi uống thuốc của ngự y cho, cũng đã dần dần tốt lên, đến ngày thứ ba gần như không còn đau đầu nữa chỉ là trong lúc đi đường vẫn còn cảm giác choáng váng.

Hoàng hậu thấy tâm trạng của hắn ta không tốt liền đi cùng hắn ta đến ngự viên cho khuây khỏa.

Hắn ta khập khiễng đi đến ngự viên nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu.

Uất ức, cực kỳ uất ức ngay cả nữ nhân như Hạ Thương Mai cũng không xem trọng hắn ta, có thể tưởng tượng được hắn ta uất ức cỡ nào.


DMCA.com Protection Status