Thôn Phệ Tinh Không

Quyển 1 - Chương 1: La Phong



Bầu trời xanh thẳm như một khối ngọc bích màu xanh lam thật lớn, mặt trời giữa hè như một quả cầu lửa lơ lửng trong khối ngọc bích khổng lồ này. Nhìn vị trí của mặt trời, có lẽ cũng đã quá ngọ chừng ba tiếng.

Tại trường cao trung số 3 khu Nghi An.

"Reng reng..."

Tiếng chuông vang vọng khắp nơi, nhất thời cả sân trường vang lên những tiếng rào rào. Từ những phòng học trên các dãy lầu, hàng đoàn học sinh nối đuôi nhau tràn ra, tụm năm tụm ba cười nói đi về phía cửa.

- La Phong sư huynh! La Phong sư huynh!

Một giọng nói ồm ồm vang lên.

- A Phong, có người gọi cậu kìa!

Giữa đám học sinh, một thanh niên cùng đi với bạn học, cầm một bộ sách, mặc quần áo thể dục bình thường màu xanh lam, cao khoảng một thước bảy mươi lăm, có vẻ khá là cơ bắp. Lúc này hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người gọi hắn là một nam sinh, cao khoảng một thước chín, lưng hùm vai gấu, cánh tay to lớn kinh người.

- Cậu là ai?

La Phong nghi hoặc nhìn người trước mắt, tỏ vẻ không quen biết.

Hai người, một người cường tráng như một con gấu đen, còn "La Phong sư huynh" thì lại giống như người bình thường.

Còn nói về chiều cao...

Hai người này chênh lệch rất lớn, nhưng nam sinh lưng hùm vai gấu này lại có vẻ hơi thận trọng. Hắn nhìn "La Phong sư huynh" mà hắn sùng bái, thầm nghĩ: "Có lẽ lời đồn là đúng, La Phong sư huynh rất dễ nói chuyện."

- La Phong sư huynh, tôi... tôi có việc muốn nhờ sư huynh giúp đỡ.

Nam sinh cường tráng thấp thỏm nói.

- Chuyện gì?

La Phong cười hỏi.

- Lúc tôi luyện quyền, ra quyền phát kình luôn cảm giác có gì không ổn, không biết sư huynh có thời gian chỉ điểm một chút hay không?

Nam sinh cường tráng này tiếp tục nói:

- Theo như sư phụ của võ quán nói, với khí lực của tôi, theo lý thì một quyền có thể đánh ra lực đạo mạnh hơn 50%. Nhưng tôi ra quyền phát kình luôn không đạt đến mức như vậy.

Nam sinh cường tráng mong đợi nhìn La Phong.

- À, ra thế...

La Phong hơi dừng lại một chút, rồi gật gù.

- Như vậy đi, chủ nhật tuần này, vào buổi chiều ngươi hãy tới võ quán tìm ta!

- Cảm ơn sư huynh! Cảm ơn sư huynh!

Nam sinh cường tráng vội cảm tạ.

La Phong cười cười, rồi cùng bạn học của mình rời khỏi.

Đưa mắt nhìn theo La Phong rời đi, nam sinh cường tráng lộ ra vẻ hưng phấn, nắm chặt tay lại, gân xanh trên cánh tay nổi phồng, hưng phấn khẽ kêu một tiếng:

- Thành công rồi!

- La Phong sư huynh lại dễ dàng đáp ứng như vậy à?

Một nam sinh mặc đồng phục kinh ngạc nói.

- Lời đồn quả nhiên rất đúng, La Phong sư huynh rất dễ nói chuyện, con người huynh ấy cũng tốt.

Nam sinh cường tráng cười nói.

- Nhưng... trường trung học số 3 chúng ta có gần năm ngàn học sinh, tổng cộng cũng chỉ có ba người đạt được danh hiệu học viên cao cấp của võ quán. Trong ba đệ tử cấp cao, hai người kia là Trương Hạo Bạch và Liễu Đình đều rất kiêu ngạo, căn bản sẽ không lãng phí thời gian chỉ điểm cho chúng ta đâu.

Nam sinh đồng phục nghi hoặc nói:

- La Phong sư huynh tính tình tốt thế à?

Vào thời này, trên thế giới, ở các khu của quốc gia, ngoài việc học văn hóa hầu hết mỗi một học sinh trung học đều gia nhập võ quán để khai phá tiềm lực bản thân.

Trường cao trung số 3 khu Nghi An tổng cộng có gần năm ngàn học sinh trung học. Hầu hết đều là đệ tử sơ cấp của võ quán, chỉ có một số rất nhỏ là đệ tử trung cấp, còn đệ tử cấp cao thì tổng cộng chỉ có ba người đạt được.

- Tai nghe có thể sai, mắt thấy mới là thật. Hừ hừ, thấy chưa, La Phong sư huynh khác với hai người kia.

Nam sinh cường tráng nói:

- Trương Hạo Bạch và Liễu Đình là con nhà phú hào, từ bé đã được gia đình bỏ ra vô số tiền bạc để bồi dưỡng, cho nên mới có thể mạnh như vậy. Còn La Phong sư huynh thì lại khác hẳn.

Nam sinh mặc đồng phục cũng gật đầu:

- Ta cũng nghe nói thế. La Phong sư huynh giống chúng ta, điều kiện kinh tế trong nhà bình thường, cũng chỉ ở phòng cho thuê giá rẻ.

- Đúng, La Phong sư huynh có thể được như hôm nay hoàn toàn là nhờ vào khắc khổ tu luyện, dựa vào chính mình luyện ra từng quyền từng cước, so với hai người Trương Hạo Bạch...

Nam sinh cường tráng nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi:

- Mục tiêu của ta chính là được như La Phong sư huynh. Nhất định trong vòng bốn năm, trước khi tốt nghiệp đại học ta sẽ thông qua sát hạch của võ quán, đạt được danh hiệu "đệ tử cấp cao".

......

Lúc này, trong khi bọn họ đàm luận, La Phong sư huynh đang cùng một nam sinh mặc quần áo thể dục theo dòng học sinh đi ra cổng trường trung học số 3.

- A Phong! Chậc chậc, vừa rồi tên nam sinh to con nhờ ngươi chỉ điểm "ra quyền phát kình", bây giờ vẫn còn ở đó khen ngươi với bạn đó.

Nam sinh mặc quần áo thể dục không khỏi cười phá lên:

- Khen ngươi là người tốt, còn khen ngươi dễ nói chuyện.

La Phong cười cười:

- Sao, Ngụy Văn, ngươi đố kị à?

- Đố kị ngươi á?

Ngụy Văn sờ mũi, cười hà hà nói:

- Ngươi nằm mơ đi! Ta chỉ cảm thán là tên to con đó không biết được bộ mặt thật của "La Phong sư huynh" mà hắn kính nể thôi. Ta còn nhớ... trên đài tỉ võ của võ quán, tên "La Phong sư huynh" mà hắn kính ngưỡng đã liên tục đánh ngã ba người, đánh cho ba gã đệ tử cấp cao bò lăn ra không đứng dậy được.

La Phong chỉ cười.

Trận chiến ấy, đúng là trận chiến thành danh.

La Phong vỗ vai Ngụy Văn, cười nói:


DMCA.com Protection Status