Thôn Phệ Tinh Không

Chương 2: Chương 2: RR



Trong tiểu khu phòng thuê rẻ tiền phía nam, hiệu suất sử dụng đất đai gần như là cực hạn, mỗi một dãy nhà đều giống như một cây trụ bằng xi măng hình vuông thật lớn, sự sắp xếp của các phòng căn bản không hề lo về việc ánh mặt trời chiếu xuống.

Nhà của La Phong ở tầng thứ 32 trong một tòa nhà chừng 36 tầng.

- A Phong, đêm nay đi võ quán chứ?

Ngụy Văn đi về phía một dãy nhà khác.

- Tối hôm nay ta phải ra ngoài dạy thêm, sau khi dạy thêm xong mới có thể đi võ quán được, khi nào thì cũng khó nói. Tối nay ngươi đừng chờ ta!

La Phong cười phất tay, rồi đạp thang lướt lên lầu như bay. Một bước của hắn đều phải tới bốn bậc, như một con con beo, chỉ chớp mắt vài cái đã tới lầu hai.

Sau đó là lầu ba, lầu bốn...

"Cộp! Cộp!"

Trong lúc chạy như bay, thân hình La Phong vẫn rất linh hoạt, chốc chốc lại tránh đường cho những hộ gia đình khác đang đi trên cầu thang.

- A Phong, tan học rồi à?

- Dạ, Vương thúc!

Dáng vẻ của La Phong chẳng mệt mỏi chút nào, là học viên cao cấp của võ quán, tốc độ lên lầu như thế này cũng chẳng khác gì đi tản bộ cả.

Dựa theo ý kiến của đa số các hộ gia đình, tiểu khu phòng thuê rẻ tiền không lắp thang máy, vì một khi lắp thang máy, các hộ gia đình sẽ phải nộp thêm tiền thuê, hơn nữa đối với đa số mọi người bây giờ thì chuyện leo vài chục tầng lầu cũng nhẹ nhàng mà thôi.

Đối với họ thì lắp thang máy tại nơi ở của mình là một chuyện rất xa xỉ.

Dù sao giá điện cũng rất cao, bởi vì nguồn năng lượng cho hệ thống phòng ngự của cả thành thị là điện năng, cả quốc gia đều rất cần điện năng.

※※※※※※

Tại lầu 32.

Trên lầu 32 tổng cộng có tám hộ gia đình, nhà La Phong ở tầng này.

"Cách!"

La Phong cầm chìa khóa, mở cửa chính ra.

- Anh đã về rồi à?

Trong phòng truyền ra một giọng nói.

- Ừm.

La Phong đóng cửa lại, ánh mắt chỉ đảo qua đã thấy toàn bộ cả nhà. Nhà của hắn có kết cấu một nhà một sảnh, diện tích 36 mét vuông.

Hắn ở cùng với ba mẹ và em trai, tổng cộng bốn người ở trong căn nhà 36 mét vuông này. Từ khi hắn bắt đầu hiểu biết thì vẫn luôn ở đây.

- A Hoa, xem sách gì thế?

La Phong đi lên sân thượng.

Trên sân thượng, một thiếu niên đang ngồi trên ghế lăn, dáng người hơi gầy gò, da trắng xanh giống như bị bệnh, trong tay cầm một quyển tiếng Anh. La Phong nhìn thoáng qua, cười nói:

- À, là nói về đầu tư của Mr Price à? Trong giới đầu tư, không phải là ông Warren Buffet nổi tiếng nhất sao?

Đối với đầu tư, cổ phiếu thì La Phong mù tịt.

- Warren Buffett không thích hợp với em, còn lý luận của Price lại hơi giống với một vài ý nghĩ của em, cho nên có tác dụng tham khảo.

Thiếu niên gầy gò ngẩng đầu nhìn về phía La Phong, khẽ mỉm cười.

- Em tiếp tục đọc sách đi.

La Phong cười cười.

Trong lúc vô tình, ánh mắt La Phong đảo qua hai chân của em trai, không khỏi cảm thấy đau lòng... Lúc em trai còn nhỏ đã bị xe cán đứt hai chân, từ đùi trở xuống hoàn toàn bị nghiền nát, trở thành tàn tật. Một người tàn tật muốn sinh tồn trong xã hội bây giờ quả thật rất khó khăn, đến cả học văn hóa em trai của hắn cũng chỉ có thể thông qua mạng, được dạy học theo hệ thống đạo tạo từ xa.


DMCA.com Protection Status