Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 7: Ta chính là lão sư phế vật đó



- Hả?

Trịnh Dương sửng sốt, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên vì xấu hổ.

- Ta từng yêu thầm một nữ tử, sau đó… bị người ta trực tiếp từ chối. Nhưng việc này cũng không liên quan gì tới lão sư!

Hắn từng yêu thầm một nữ tử, sau đó rất phấn khởi đi tỏ tình với nàng. Kết quả bị nàng giễu cợt không thương tiếc. Đã thế còn chỉ trích hắn gay gắt, làm cho hắn vô cùng nhục nhã. Chuyện này là bí mật của hắn. Ngay cả Mạc Hiểu hắn cũng không kể. Vậy lão sư này tại sao lại biết được?

- Thật hả? Trịnh Dương, ngươi bị người ta từ chối, tại sao không nói với ta? Là ai?

Mạc Hiểu thấy cậu bạn thừa nhận, ngay lập tức sững sờ vội vàng hỏi.

- Chuyện này lát về rồi ta nói!

Trịnh Dương lắc đầu. Rõ ràng hắn không muốn nói quá nhiều ở chỗ này. Hắn ngẩng đầu nhìn lão sư đang đứng trước mặt:

- Thưa lão sư, đây là việc riêng tư của ta. Tuy ta không biết lão sư biết chuyện này bằng cách nào, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến việc chỉ điểm đúng không?

- Không liên quan?

Trương Huyền lắc đầu, nói tiếp:

- Không những liên quan, còn liên quan rất lớn!

- Liên quan sao?

Trịnh Dương nghi ngờ.

Mình thất tình thôi mà, liên quan gì tới việc hắn chỉ điểm chứ?

- Thương pháp của ngươi mạnh mẽ dứt khoát. Nó thể hiện tính cách của ngươi, làm bất cứ việc gì cũng dũng cảm tiến lên phía trước, không thèm nghĩ đến đường lui! Đáng lẽ đây chính là một chuyện tốt. Võ giả (1) nên như vậy, không cần lo trước lo sau!

Sắc mặt của Trương Huyền bình đạm, tiếp tục nói:

- Nhưng mà, đáng tiếc là trải qua lần thất tình này, ngươi đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ bị từ chối, sợ thất bại, sợ bị nhục nhã! Khiến cho thương pháp của ngươi có thêm một chút chần chờ, một chút nghi ngờ! Chính vì vậy đã khiến cho uy lực của nó giảm mạnh!

- Lão… lão sư… thật sự từ trong thương pháp của ta nhìn ra được điều đó? Nhìn ra được ta từng thất tình? Nhìn ra tính cách của ta?

Trịnh Dương hoảng sợ.

Không phải do đối phương nói sai mà là do nói quá đúng, gần như không sai một chút gì.

Tính cách của hắn vốn dũng cảm quyết đoán. Trước kia làm chuyện gì hắn cũng không lo sợ. Nhưng đúng là từ sau khi bị từ chối lần đó, hắn trở nên làm gì cũng co vòi, do dự không dám quyết định.

Chỉ nhìn thương pháp đã có thể đoán ra những chuyện như vậy, thậm chí ngay cả thất tình cũng nhìn ra được. Đây là loại nhãn lực gì vậy?

Học viện có giáo viên lợi hại như vậy sao?

Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Hồi nãy hắn đi gặp lão sư Vương Siêu - người được coi là giáo viên dạy thương pháp tốt nhất, mong được làm học viên của lão sư. Hắn cũng thi triển tuyệt chiêu của bản thân cho lão sư xem. Lão sư Vương Siêu xem xong chỉ nói thương pháp của mình vẫn chưa nắm bắt được điểm trọng yếu. Nhưng nguyên nhân vì sao, lão sư cũng không nói ra. Vậy mà người trước mắt này chỉ vừa nhìn thoáng qua liền nói thẳng chính mình từng thất tình. Còn bởi vì tình cảm thất bại nên mới khiến cho thương pháp không tiến bộ được. Chẳng lẽ nhãn lực của lão sư này… còn cao thâm hơn Vương Siêu sao?

- Việc này cũng đâu có gì kỳ lạ!

Trương Huyền khoát tay, bày ra dáng vẻ của cao nhân, nói:

- Thương pháp thể hiện tâm tình. Tâm tình không thông suốt rõ ràng, khi thi triển võ thuật tự nhiên cũng u ám! Tuy thương pháp của ngươi liên tục không đứt gãy nhưng lại giống như bị thứ gì đó quấn lấy, chém không đứt, hơn nữa còn càng để ý càng loạn. Chỉ nhìn thoáng qua ta liền biết chắc chắn là do tình cảm!

- Cái này…

Lần này không chỉ mình Trịnh Dương muốn phát điên mà ngay cả Mạc Hiểu đang đứng kế bên cũng ngạc nhiên, miệng há to đến nỗi gần như có thể nhét vừa quả trứng gà.

Trời ạ! Thật không vậy?

Nhìn thương pháp là có thể nhìn ra có tình cảm quấy nhiễu, còn chém không đứt, còn càng để ý càng loạn…. Đây thật sự là mắt của con người sao?

Mạc Hiểu, Trịnh Dương bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương là sự khiếp sợ không thể tin được.

- Thưa lão sư, lão sư có thể nhìn giúp ta không?

Kinh ngạc xong, Mạc Hiểu đột nhiên bước về phía trước, vẻ mặt khát khao. Hắn cũng mặc kệ Trương Huyền có đồng ý hay không, bàn tay cầm trường thương rung lên, chiêu số cũng vung ra.

Cũng là thương pháp, nhưng chiêu thức của Mạc Hiểu lại liền mạch, mạnh mẽ hơn Trịnh Dương nhiều.

Nếu chỉ nhìn thương pháp, đúng là Mạc Hiểu tốt hơn. Khó trách lão sư Vương Siêu chọn Mạc Hiểu mà không chọn Trịnh Dương.


DMCA.com Protection Status