Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 35: Ẩm thực gia



Thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp và ẩm thực gia chính là một trong số đó. Những người làm nghề này thường rất nhạy cảm với thức ăn, họ có thể nhận biết được rất nhiều hương vị mà người thường không biết.

Mặc dù tu vi của bọn họ có thể sẽ không cao nhưng những quán cơm, quán rượu đều sẽ trả tiền rất cao để thuê bọn họ kiểm tra mùi vị của thức ăn và nêu ra quan điểm của họ về thức ăn đó, vì vậy thu nhập của bọn họ cũng tương đối cao.

Có điều nghề ẩm thực gia cũng chỉ được xếp vào tầng lớp nghề nghiệp thấp nhất, thường không được nhiều người tôn trọng.

Trong thế giới này có hơn mấy ngàn nghề nghiệp, để phân biệt được nó, người ta chia nghề nghiệp ra thành ba loại: Thượng cửu lưu, trung cửu lưu và hạ cửu lưu (1).

Luyện đan sư, Luyện khí sư và Trận pháp sư đều là những nghề nghiệp cao cấp, có ích cho tu vi, vì vậy được xếp vào hàng Thượng cửu lưu. Ngược lại, ẩm thực gia bị xem là một nghề không trung thực, một nghề chuyên lừa đảo, vì vậy được xếp vào hàng Hạ cửu lưu.

Theo Thẩm Bích Như thấy, thiếu niên ở trước mặt không những dễ dàng nói ra đặc điểm của những món ăn kia, mà còn có thể chỉ rõ thiếu sót của rượu ngon trong tiệm, những việc này chỉ ẩm thực gia mới có khả năng làm được thôi.

- Cô nghĩ như vậy cũng được.

Trương Huyền cũng không giải thích.

Thiên Đạo Đồ Thư Quán không chỉ có thể nhìn ra tu vi của người ta mà còn có thể nhận biết các thành phần thức ăn. Chỉ cần nếm thử một miếng đồ ăn bất kỳ, Thiên Đạo Đồ Thư Quán sẽ lập tức ghi rõ khuyết điểm của từng món. Đã có vật này rồi thì việc trừng trị một người quản lý nho nhỏ như quản lý Ngô cũng rất đơn giản.

- Cám ơn ngươi hôm nay đã giúp ta…

Thấy đối phương thừa nhận, Thẩm Bích Như nói.

Nếu không phải nhờ Trương Huyền có năng lực phân biệt thức ăn, chắc chắn hôm nay nàng sẽ rất mất mặt.

- Không có gì đâu!

Trương Huyền phất tay.

- Bữa cơm này là do ngươi thay ta giải quyết nên không tính là ta mời được. Lần sau nhất định ta sẽ mời ngươi ăn một bữa cơm khác.

Thẩm Bích Như nói.

- Mời ta một bữa khác?

Trương Huyền suy nghĩ một lát liền lắc đầu từ chối:

- Thôi khỏi, ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa!

Mặc dù cảm giác đi ăn cùng mỹ nữ cũng rất thú vị nhưng hắn tự hiểu thanh danh của bản thân mình xấu như vậy, chắc chắn đối phương cũng chẳng thích thú gì khi đi cùng.

Đã vậy hắn còn phải chịu sự ganh ghét, ghen tỵ của những người theo đuổi nàng ta, rồi còn phải nghĩ biện pháp đối phó bọn họ... Nhưng bây giờ hắn có rất nhiều chuyện muốn làm, không có nhiều thời gian rảnh để làm mấy chuyện vô ích như vậy.

- Ngươi...

Vừa cảm thấy đối phương đã nói chuyện bình thường trở lại, ai dè lại nghe được câu trả lời này, Thẩm Bích Như cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, nàng lại tức giận đến sắp phát điên.

Rất nhiều người muốn mời nàng đi ăn cơm mà nàng còn chưa đi, cái tên khó ưa này thì ngược lại, nàng đã tự hạ mình mời hắn mà hắn lại dám từ chối, làm như nàng đang cầu xin hắn vậy.

Đáng ghét!

- Được rồi, cơm cũng đã ăn xong rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây, ta rất bận.

Không nhận ra đối phương đang rất tức giận, Trương Huyền phất tay, xoay người tính rời khỏi đó.

- Đừng gấp, ta còn chưa nói xong.

Cố nén tức giận, Thẩm Bích Như cố gắng lấy lại bình tĩnh, hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Trương Huyền:

- Mặc dù hôm nay ngươi đã giúp ta thoát khỏi hoàn cảnh khó xử đó, ẩm thực gia cũng là một nghề nghiệp nổi tiếng nhưng... Đây dù sao cũng là nghề nghiệp hạ lưu, đã là người luyện võ thì cần nên lấy tu luyện làm chủ...

Võ giả khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định có thể trở thành Tích Cốc, lúc đó thức ăn cũng trở nên vô dụng. Bởi vậy cho dù bây giờ có thể kiếm thêm ít tiền thông qua nghề ẩm thực gia này nhưng cuối cùng nó cũng không phải là con đường chân chính.


DMCA.com Protection Status