Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 24: Bị làm phiền



- Thượng Bân thiếu gia!

Tào Hùng cung kính gọi.

- Ồ! Hóa ra là Tào lão sư à? Lão sư tìm ta có việc gì không?

Thượng Bân nghi ngờ nhìn Tào Hùng.

Tuy hai người họ đều là lão sư chung trường nhưng bình thường rất ít khi nói chuyện với nhau, hơn nữa họ cũng không thân nhau lắm.

- À, là như vậy. Thực ra ta có chuyện muốn nhờ Thượng Bân thiếu gia giúp đỡ!

Tào Hùng ngập ngừng nói.

- Chỉ cần là việc ta có thể làm, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp!

Thượng Bân nói.

Là cháu trai ruột của Thượng Thần trưởng lão, mỗi ngày hắn đều gặp rất nhiều lão sư đến nhờ hắn giúp đỡ việc này việc nọ, lâu dần cũng trở thành thói quen luôn.

- Ừm, hôm qua... khó khăn lắm ta mới nhận được một học sinh giỏi. Ai ngờ đâu lát sau học viên đó lại bị người khác lừa đi mất rồi. Thượng Thần trưởng lão không phải là người quản lý phòng giáo dục sao? Ta muốn nhờ Thượng Bân thiếu gia... liệu thiếu gia có thể giúp ta nhận lại học sinh này hay không?

Tào Hùng nói.

Lưu Dương chính là học sinh giỏi nhất hắn đã tốn rất nhiều công sức để thu nhận. Thật không ngờ chỉ vì một lần cá cược thua Trương Huyền, lại để mất đi học viên thiên tài này. Vì vậy sau đó khi trở về hắn càng nghĩ đến lại càng thấy tức. Đến hôm nay hắn hết nhịn nổi nữa, nên liền tới tìm Thượng Bân nhờ hắn ta giúp đỡ.

Gia gia của Thượng Bân chính là Thượng Thần trưởng lão, cũng là người quản lý phòng giáo dục. Do đó với hắn, việc đổi lão sư khác cho học sinh chỉ là chuyện nhỏ.

- Đổi lão sư?

Thượng Bân nhướng mày:

- Nếu học viên kia tự nguyện chọn học ở lớp của lão sư kia, vậy việc này hơi khó thực hiện đó. Nếu như vì chuyện này làm học viên đó bất mãn, kiện lên nghiệp đoàn giáo sư, vương đình, chúng ta coi như...

- Hắn ta không tự nguyện đâu! Cái này ta xin đảm bảo!

Tào Hùng vội nói.

- Dù học sinh kia có tự nguyện hay không, việc này cũng khá khó khăn. Ngươi cũng biết quy định của Hồng Thiên học viện rồi đấy. Nếu lão sư kia không chịu trả học sinh lại...

Thượng Bân phất tay áo, bất chợt lên tiếng hỏi:

- A? Ngươi vừa mới nói học sinh của ngươi bị lừa gạt à? Không biết là vị lão sư nào trong trường mình... đã lừa gạt học sinh của ngươi vậy?

- Chính là cái tên lão sư vô dụng ở trường chúng ta - Trương Huyền đó...

Nhắc đến cái tên Trương Huyền, vẻ mặt Tào Hùng lại chuyển sang oán hận. Hắn cắn chặt răng để kìm nén cơn giận.

- Trương Huyền? Học sinh của ngươi là bị tên đó lừa sao?

Nghe được cái tên này, Thượng Bân liền tức giận.

Nếu không phải tại người này phá đám, hôm qua hắn đã có thể đi ăn tối với nữ thần rồi. Hừ, một võ giả tam trọng, một lão sư kiểm tra được không điểm vậy mà dám không nể mặt hắn, đúng là muốn chết mà.

Hôm qua không có nữ thần ở đó, hắn đã sớm đánh chết cái tên ngông cuồng, không biết trời cao đất dày kia một trận rồi.

- Đúng rồi! Chuyện là như vậy đấy. Ngươi cũng hiểu mà. Người bình thường nhất định không ai muốn học với cái tên Trương Huyền thối tha đó đâu. Nên làm phiền Thượng Bân thiếu gia có thể giúp ta nói vài câu với Thượng Thần trưởng lão, giúp ta lấy lại học sinh...

Tào Hùng cẩn thận đáp, hắn sợ Thượng Bân không đồng ý.

- Không cần làm phiền trưởng lão. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này!


DMCA.com Protection Status