Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 19: Vương Dĩnh khiếp sợ



Diêu Hàn vừa nghe được tin tức tiểu thư nhà hắn muốn nhận Trương Huyền làm lão sư, vô cùng giận dữ nên chưa kịp tìm hiểu xem Trương Huyền đã thu nhận được mấy học sinh rồi.

Mới ban nãy hắn còn đang rất mạnh miệng tuyên bố Trương Huyền không thể nào nhận thêm được một học sinh thứ hai nào khác. Nên giờ đây khi nhìn thấy đám người Vương Dĩnh đang ngồi trong lớp học, Diêu Hàn thấy thật nhục nhã. Hắn có cảm giác như chính mình vừa tự tát cho mình một bạt tai vậy.

- Ta chào lão sư!

Triệu Nhã cũng cảm thấy rất xấu hổ. Nàng đỏ mặt, muốn tìm một cái lỗ trốn cho qua chuyện.

- Ngươi không bị sao hết hả?

Một lát sau, Diêu Hàn chầm chậm đi tới gần, nhìn thấy Trương Huyền đang đứng cách đó không xa, hắn ngạc nhiên hỏi.

Tối qua tên đáng ghét kia ra tay đánh hắn nặng như vậy, hắn vốn nghĩ rằng Trương Huyền sẽ còn bị đánh nặng hơn hăn nhiều. Cho dù không bị đánh đến ngu ngốc thì ít nhất cũng bị tàn phế thôi, vậy mà tại sao... người này không có bị thương gì cả? Ngay cả một vết xước nhỏ ở trên da cũng không có?

Thật ra mục đích hắn tới đây không phải vì để xem Trương Huyền dạy thế nào như những gì hắn đã nói với Triệu Nhã. Mà là để xem thử cái tên Trương Huyền vô dụng kia bị đánh đến mức độ nào rồi. Nhưng kết quả thì sao? Diêu Hàn hắn rõ ràng là một cường giả võ giả lục trọng - Ích Huyệt cảnh, vậy mà đi đánh lén người ta còn bị người khác đánh tơi tả, bầm giập. Đã vậy cái tên hắn muốn đánh lén - Trương Huyền - lại không hề chịu chút tổn hại nào. Ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có... Hắn cảm thấy có chút uất ức, không thể chấp nhận được sự thật này.

- Ta có thể bị gì chứ?

Mặc dù Trương Huyền biết Diêu Hàn đang nghĩ gì nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra, giả vờ như không biết chuyện gì cả. Hắn nhìn Triệu Nhã hỏi:

- Vị võ giả tàn tật này là...

- Võ giả tàn tật?

Triệu Nhã bất ngờ, đang tính trả lời, chợt một giọng nói vang lên cắt đứt lời của nàng.

- Ngươi mới là võ giả tàn tật đó!

Diêu Hàn tức giận đến nỗi muốn hộc máu. Hắn cố kiềm chế cơn giận, nhướng mày, phất tay áo, cất cao giọng nói:

- Ta chính là đại quản gia của thành chủ Bạch Ngọc thành - Diêu Hàn!

- Ôi chao, nếu ngươi đã là một võ giả tàn tật rồi, nên đi khỏi đây nhanh lên. Nếu lỡ xui xẻo chết ngay trong lớp học của ta, vậy ta biết phải giải thích thế nào với mọi người đây!

Trương Huyền giả vờ như không nghe thấy lời ông nói, phất tay nói:

- Đóng cửa, tiễn khách!

- Ngươi...

Diêu Hàn nắm chặt tay. Hắn tức muốn điên luôn rồi.

Hắn là ai chứ?

Là đại quản gia của thành chủ Bạch Ngọc thành, người có quyền thế rất cao. Ngay cả lão sư chủ nhiệm ở phòng giáo dục của Hồng Thiên học viện còn phải nể mặt hắn mấy phần. Vậy mà hiện tại thì sao? Hắn bị cái tên lão sư vô dụng nhất trường mắng là người tàn tật, còn đuổi ra khỏi lớp. Hỏi sao hắn không tức giận cho được?

- Ta muốn xem thử coi ngươi dùng cách gì để dạy mấy học sinh đó.

Diêu Hàn cố gắng đứng thẳng người, chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo nói.

- Ồ, nếu ngươi cũng biết như vậy, nên nhanh chóng ra ngoài mới phải chứ? Đừng làm lãng phí thời gian của lớp. Chúng ta cũng cần phải tập trung học tập, vì vậy cần một không gian yên tĩnh tuyệt đối. Chỗ này đâu phải nơi hạng người tạp nham nào cũng có thể vào được!

Trương Huyền không kiên nhẫn phất tay, giống như Diêu Hàn đang nói về một đề tài xa xôi nào đó mà hắn không tài nào hiểu nổi.

- Ngươi... ngươi nói ai là hạng người tạp nham hả?

Diêu Hàn hét lớn, bởi vì quá tức giận. Trên khóe miệng hắn lại tràn ra không ít máu tươi, Diêu Hàn giận đến nỗi toàn thân đều run rẩy:

- Ngươi có tin hay không ngay, bây giờ ta chỉ cần dùng một chưởng là có thể giết chết ngươi...

- Triệu Nhã, nàng mau đuổi hắn ta ra ngoài, lão sư mới có thể giúp nàng giải quyết vấn đề được.

Lười cãi nhau với Diêu Hàn, Trương Huyền phất tay.

- Diêu thúc, thúc... thúc ra ngoài trước đi! Ta phải vào học rồi!


DMCA.com Protection Status