Thiên Cơ Điện

Chương 46: Hòe Âm Sơn 6



Ninh Dạ quan sát địa hình, tìm một đường tắt đuổi theo.

Lý Quy Linh ra sức bỏ chạy.

Cảnh tượng lúc trước hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn, bốn tên đệ tử Tàng Tượng trung kỳ lại bị một đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ giết chết.

Tuy đối phương không dùng thực lực chiến đấu chính diện nhưng sống vẫn là sống, chết là chết, trong chuyện sống chết không hỏi thực lực.

Đây là bài học quan trọng mà Lý Quy Linh học được trong hành trình tại Hòe Âm sơn lần này. Nếu hắn sống sót, sau này sẽ có thành tựu bất phàm.

“Cảm ơn bài học này của ngươi, tương lai chắc chắn ta sẽ báo đáp lại chuyện hôm nay!” Lý Quy Linh nghiến răng nghiến lợi tự nhủ.

Lúc này hắn đang chạy rất nhanh, thấy mình đã cách nơi xảy ra chuyện khá xa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau trận khổ chiến, hắn đang đói khát, lại vừa hay thấy cách đó không xa có một hồ nước, Lý Quy Linh bèn đi tới lấy tức vốc nước lên uống như điên, uống vậy vẫn khát bèn vùi cả đầu vào làn nước suối. Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn không quên phân bổ linh lực ra bốn phương, cảm nhận xung quanh.

Đúng lúc này.

Xoạt!

Không ngờ một đoạn đao xương xuất hiện từ dưới nước, đâm xuyên cổ họng của hắn, nhô ra đằng sau gáy.

Lý Quy Linh bị ghim trên mặt đất nhưng vẫn chưa chết, chỉ có miệng và mũi chảy máu không ngừng, không thể cử động.



Trên mặt nước xuất hiện một bóng người đeo mặt nạ quỷ âm u, chính là người vừa rồi.

“Ngươi đang lấy làm lạ, rõ ràng ngươi đã rất đề phòng, sao còn trúng chiêu?” Ninh Dạ cười hỏi.

Lý Quy Linh nói không ra lời, chỉ không ngừng run rẩy.

“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là một kỹ thuật cơ quan nho nhỏ, khi sử dụng sẽ không có sóng pháp lực.”

Cơ quan cấm chế có rất nhiều phương hướng phát triển, có kẻ theo đuổi uy lực, có kẻ theo đuổi huyễn hóa giả tạo vân vân, không hề giống nhau, còn thứ Ninh Dạ theo đuổi đầu tiên là khó bị phát hiện.

Thủ đoạn Vô Linh Cấm Chế của hắn dùng kinh nghiệm kiếp trước, sử dụng bản thân cơ quan để phát động, khi nó kích hoạt hoàn toàn không có sóng linh lực, vì vậy được đặt tên là Vô Linh Cấm Chế.

Đương nhiên bây giờ thủ đoạn an ỳ chỉ có thể dùng ở một số cấm chế nhỏ, chỉ đối phó được với những kẻ thực lực thấp kém. Nếu là đại năng như Nhạc Tâm Thiện, tu luyện tới Thiên Nhân Cảm Ứng, cho dù không có bất cứ sóng pháp lực nào, hắn cũng sẽ cảnh giác -- đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cấm chế này có uy hiếp tới hắn. Nếu không uy hiếp, vậy hắn cũng chẳng phát hiện.

“Cơ... quan...” Lý Quy Linh nhìn hình chiếu trong nước, nhìn cái mặt nạ.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra: “Ngươi... không phải là... người của... Hắc...”

“Phải hay không phải cũng chẳng liên quan gì tới ngươi.” Ninh Dạ ấn đầu của Lý Quy Linh xuống, dùng đao xương cắt đầu của hắn rồi quăng sang một bên.

Sau khi xong việc Ninh Dạ nhìn thi thể Lý Quy Linh, thu hồi tất cả đan dược, bỏ qua pháp khí không buồn để ý tới, sau khi xử lý dấu vết y thản nhiên bỏ đi.

——————————————



Bốn canh giờ sau.

Phó Đông Lưu đứng bên cạnh thi thể Lý Quy Linh, nhìn cái xác nói: “Ghi chép, nguyên nhân cái chết, đao xương của Nhận Cốt ma giết chết, cái chết bình thường.”

Lạc Cầu Chân phụ trách ghi chép bên cạnh ngây ra một chút rồi nói: “Phó sứ.”

“Hả?” Phó Đông Lưu liếc mắt nhìn Lạc Cầu Chân.

Lạc Cầu Chân cẩn thận từng chút một: “Xét theo tình hình cái chết, Lý Quy Linh và bốn người trước đều chết vì đao xương của Nhận Cốt ma. Nhưng Nhận Cốt ma đã chết ở đằng đó, vì sao lại bị giết ở đây? Hơn nữa không thấy đan được của hắn đâu, pháp khí lại bị vứt bỏ, qua đó có thể thấy có người từng đến đây.”

Phó Đông Lưu lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, người đã chết, đồ bị lấy mất cũng là người bình thường. Chắc có người đi qua, không báo cáo lên là vì không muốn giao thứ mình lấy được ra, đây là chuyện thường tình. Còn Nhận Cốt ma không ở đây là vì Lý Quy Linh có Độn Quang phù, rất có thể là hắn bị đao xương giết chết cùng lúc với khi bay đến đây nhưng trọng thương không chịu nổi mà chết.”

“Nhưng nếu thế sao Lý Quy Linh lại mang theo một đoạn đao xương? Hơn nữa quan trọng nhất là theo khám nghiệm tử thi, rõ ràng hắn không chết ngay tại chỗ. Vậy sao hắn không tự chữa cho mình? Ngược lại đến bên suối chờ chết?”

Phó Đông Lưu nhíu mày: “Ngươi muốn chứng minh cái gì? Chứng minh có người giết bọn họ?”

Lạc Cầu Chân đờ ra tại chỗ.

Phó Đông Lưu đã hạ giọng: “Nếu ngươi có thể tìm ra hung thủ, ta cũng chẳng ngại chuyển nó thành vụ án để điều tra. Nhưng nếu ngươi không tìm được, vậy đây là tự mang rắc rối vào người, hiểu không?”

Lạc Cầu Chân thầm chấn động, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”

“Tốt lắm, xử lý theo tai nạn bình thường.” Phó Đông Lưu đã chắp tay bỏ đi.

DMCA.com Protection Status