“Tôi xin lỗi.” Trực giác mách bảo cô phải xin lỗi.
Lạc Hàn Đông lật người đè cô dưới thân: “Tiếc quá, ba chữ này không có tác dụng với tôi.”
Thịnh Hạ hoảng hốt kêu lên: “Anh Đông, tôi sai rồi… Sau này tôi không dám thế nữa… Anh buông tôi ra đi… Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh… Cầu xin anh…”
Lạc Hàn Đông nhếch môi: “Em không biết, kêu ba từ ‘cầu xin anh’ trước mặt đàn ông sẽ chỉ làm tăng ham muốn tình dục của anh ta hay sao?” Thịnh Hạ sợ đến mức cơ thể run lên.
Cô không biết phải nói gì, không ngừng kêu lên: “Anh Đông… Tôi sai rồi…”
DO NỘI DUNG NHẠY CẢM
BẠN BẤM VÀO ĐÂY ĐỂ ĐỌC TIẾP QUA HÌNH ẢNH Thịnh Hạ sợ hãi khóc nấc lên: “Anh Đông…… đừng mà… Tôi sai rồi……
Sau này tôi thật sự không dám nói dối nữa……”
Cô khóc đến nỗi cả người co lại.
DO NỘI DUNG NHẠY CẢM
BẠN BẤM VÀO ĐÂY ĐỂ ĐỌC TIẾP QUA HÌNH ẢNHThật sự là biểu hiện tối nay của cô gái nhỏ này đã chọc giận anh. Anh đã
dùng vài cách để trút giận nhưng tiếc là không có tác dụng, chỉ có thể nghe
theo ý mình, giày vò cô gái nhỏ dưới thân để đạt được niềm vui trong lòng.
Thật giống với một kẻ biến thái.
Anh đưa tay ra giữ sau gáy Thịnh Hạ.
Ai bảo cô gái nhỏ này không ngoan ngoãn nghe lời.
Vậy chỉ đành trừng phạt cô ấy theo ý mình.
DO NỘI DUNG NHẠY CẢM
BẠN BẤM VÀO ĐÂY ĐỂ ĐỌC TIẾP QUA HÌNH ẢNH