Quấn Quýt Không Rời

Chương 20: Đừng, Anh Đông….



Anh cúi đầu nhìn quần ngủ mình đã nhô lên, hơi bực bội ném thuốc vào trong túi, xuống giường đi rửa tay.

Lúc quay lại, nhìn thấy c.-.-ơ th.-.-ể T.-hịnh Hạ tr.-ầ.-.-n tr.--.ụ.-i, cô đang thay ga giường.

Trên đó có một mảng nhỏ d.-â.-.-m th.-ủ.-y của cô vừa c.-h.-ả.-y xuống.

Cô thay ga giường xong, nhỏ giọng hỏi Lạc Hàn Đông: “…. Tôi có thể m.-ặ.-c

qu.--.ần á.--.o không, qu.-ầ.-n á.--.o của anh cũng được.”

Lạc Hàn Đông mở tủ quần áo, tìm cho cô cái sơ mi trắng.

Thịnh Hạ nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó quay lưng lại mặc vào.

Sơ mi không to, nhưng mặc trên người cô lại có vẻ rất rộng, che khuất eo thon của cô, lộ ra một nửa m.-ô.-n.-g, phía dưới là hai chân trắng mịn.

Cô cẩn thận cài xong cúc áo, leo lên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm một góc bên giường, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lạc Hàn Đông không quản cô nữa, trực tiếp nằm xuống, cầm lấy một quyển sách trên bàn lật lật.

Thịnh Hạ nghe thấy tiếng lật sách, nhịn không được mở mắt ra nhìn. Ánh đèn ngủ màu vàng ấm ôn hòa rơi vào mặt mày người đàn ông, hiện ra mấy phần mềm mại cùng dịu dàng đến lạ.

Mắt anh rất đen, ánh mắt nghiêm túc lại chuyên chú, động tác lật sách cũng rất nhanh, không đến mấy phút đã đọc xong một quyển, lấy tiếp một quyển khác đọc.



Thịnh Hạ chú ý tới, trong tủ sách của anh rất nhiều sách, không phải sách báo sắ.-c t.-ìn.-h gì, đều là những sách chuyên ngành máy tính. Còn có một ít sách nước ngoài cô từng xem qua.

“… Tôi cũng muốn đọc sách, có thể không?” Cô nhỏ giọng hết sức.

Động tác người đàn ông hơi ngừng lại, ngồi dậy rút quyển sách cho cô.

Thịnh Hạ vừa nhìn, là cuốn Hoàng tử bé bằng tiếng Anh.

Cô ngạc nhiên, thì ra anh biết tiếng Anh.

Nhưng cô không nói gì, ở một bên yên tĩnh đọc sách.

Tiếng Anh của cô rất tốt, từ nhỏ đã được học. Kỳ vọng của ba mẹ đối với cô rất cao, từ khi còn nhỏ đã bồi dưỡng các phương diện mà cô yêu thích. Đàn dương cầm, hội họa, khiêu vũ cô đều đã từng đi thi đấu và giành được giải. Mà hôm nay, cô bị nhốt ở trong đây.

Chỉ có thể ôm trong ngực một quyển Hoàng tử bé, âm thầm rơi nước mắt.

Cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, cô nằm cuộn tròn trong ngực người đàn ông, cánh tay của anh ôm trên eo cô, cằm tựa trên gáy cô.

Cái k.-ia.-.- củ.-a .-an.-h… cứ.-ng r.-ắ.-n c.-họ.-.-c vào t.-h.-ắt l.-ưn.-g của cô.

Thịnh Hạ không dám nhúc nhích, nhưng quá lâu không cử động, chân cô hình như bị chuột rút rồi, cô chỉ có thể giả vờ xoay người, ý đồ cách xa người đàn ông.



Nào ngờ lại bị người đàn ông nhẹ nhàng kéo một cái, lại kéo vào trong ngực.

Thịnh Hạ ngạc nhiên quay đầu, chợt thấy con ngươi đen tối của người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm.

“Anh Đông… ” Cô bị ánh mắt đó nhìn đến cảm thấy bất an.

Bình thường sáng sớm Lạc Hàn Đông cũng có d.-ụ.-.-c v.-ọ.-ng, nhưng hôm nay d.-ụ.-.-c v.-ọ.-n.-g có hơi không nhịn được. Bình thường anh không bao giờ nằm ì trên giường, hôm nay vì để bình ổn h.--.a.-m mu.-ố.-.-n, anh đã nằm trên giường khoảng mười mấy phút rồi.

Đến giờ phút này, d.-.ụ.--.c vọng không những không mất đi, trái lại còn tăng thêm.

Khi ngủ áo sơ mi của Thịnh Hạ bất giác đã sớm bị đẩy lên phía trên, cúc áo cũng không biết là cô c.-ở-.-i hay là ai c.-ở.--.i, lộ ra một bên bả vai với b.-ầ.-.-u n.-g.-ự.-c trò.-.-n t.--.rịa, trên b.--.ầ.-.u ng.-ự.--.c tuyết trắng còn lưu lại dấu vết của Lạc Hàn Đông mấy hôm trước.

Lạc Hàn Đông nhìn chằm chằm vào n.-h.-.-ũ h.-.-o.-a màu hồng kia, khóe miệng giật giật, nhịn không được cúi đầu phủ xuống, mở miệng ngậm lấy.

C.--.ơ t.-.-.-hể Thịnh Hạ vào sáng sớm mẫn cảm lạ thường, còn bị anh ngậm như vậy, cô lập tức kêu lên một tiếng: “A…”

Cô lùi về sau, nói bằng giọng yêu kiều mềm mại: “Đừng… Anh Đông…” Lạc Hàn Đông nắm lấy cổ tay cô, anh cũng không phải loại người mê nữ sắc, chỉ là hôm trước ăn mặn, sáng sớm tỉnh dậy lại có người đẹp mềm mại nằm trong lòng, khó tránh khỏi không thể khống chế được.

Lạc Hàn Đông .-li.-ế.-.-m l.-á.-p đầu n.-h.-ũ h.-o.-a của cô, tay kia t.-.-ác.-h c.-h.-â.-n của cô ra, ngón tay đ.-ư.-a v.-à.-o th.-.-ăm d.--.ò, sưng đỏ đã giảm đi không ít, c.--.ử.-a h.-u.-y.-ệt cũng bắt đầu ch-.ả.--.y ra chút d.-.-â.-m d.-.-ị.-ch.

Thịnh Hạ thấy con người anh sáng rực đang nhì.--n ch.-ằm chằ.-.-m vào nơi t.-ư.- m.-ậ.-t c.-ủa m.-ìn.-h, biết ý đồ của anh, lại nhớ lại một màn kia vào đêm đó đau đến không muốn sống, cô vội vàng ngồi dậy, giọng nói run rẩy: “Anh Đông… Tôi…”

------oOo------

DMCA.com Protection Status