Quấn Quýt Không Rời

Chương 10: Cầm Lấy Nó, Di Chuyển Nhanh Lên



Thịnh Hạ nhìn thấy sắc mặt anh đỏ bừng, cô có chút lo lắng nhưng cũng không dám đưa tay ra chạm vào anh, chỉ hỏi: “Anh bị sao vậy? Sao chúng ta lại ở trong khách sạn? Những người khác đâu?”

Lúc này Lạc Hàn Đông đang cố gắng dùng tất cả ý chí còn sót lại, nói với Hạ Thịnh một câu: “Mở cửa, ra ngoài ngay!”

Anh mở cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen lên, chỉnh sang nước lạnh, sau đó lập tức đứng vào. Tay này c.-.-ở.-i q.-u.-ầ.-n áo xuống, tay kia lô.-i c.-ô.-.-n t.-h.-ịt c.-ứ.-n.-g .-rắ.-.-n n.-ó.-ng bỏ.-.-n.-g của mình ra, bắt đầu v.-u-.ố.-t v.--e di chuyển.

Thịnh Hạ đứng tại cửa nhìn thấy cảnh tượng này, há hốc mồm kinh ngạc.

Cô ý thức được điều gì đó nên vội vàng ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy hai gã Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn đang đứng ở cửa.

Hai người bọn họ thấy cô đi ra thì trố mắt kinh ngạc, muốn đi vào trong xem tình hình, dọa cho Thịnh Hạ sợ ​​tới mức vội vàng đóng cửa lại, nhưng Tứ Nhãn đã thò một chân ra chặn cửa, cứ thế xông vào.

Lạc Hàn Đông ở trong phòng tắm nghe thấy tiếng động, chợt dừng tất cả các động tác lại, để nguyên vật cứng rắn đang n.-gẩng c.-ao đ.-ầ.-u gi.-ữ.-.-a h.-.ai chân mà bước ra ngoài.
.-
“Anh Đông! Con nhóc này nhân lúc anh tắm muốn bỏ chạy! Bị bọn em bắt lại rồi!” Oai Chuỷ Lục lôi Thịnh Hạ đến cửa phòng tắm: “Đi vào tắm rửa sạch sẽ đi!”

Lạc Hàn Đông không nói nữa, ánh mắt trầm xuống, bên trong c.-.-ơ t.-h.-ể anh như có lửa đốt.

Tứ Nhãn và Oai Chuỷ Lục còn muốn nói thêm gì đó, lại nghe thấy anh nói: “Cút.”



Cả hai nhanh chóng cuốn xéo.

Ngay khi cánh cửa được đóng lại, Lạc Hạ Đông nhìn Thịnh Hạ, trầm giọng nói: “Trong lúc tôi vẫn còn tỉnh táo, giúp tôi b.--.ắ.--n nó ra.”

Hơi thở của anh nóng như lửa đốt.

“Cái gì… ra?” Thịnh Hạ hoảng sợ nhìn anh, ánh mắt rơi xuống v.-ậ.-t c.-ứ.-n.-g r.-ắ.-n hiên ngang sừng sững g.-i.-ữ.-a h.-.-ai c.-h.-ân.-.- anh, kinh hãi lùi lại một bước, cái đầu nhỏ run lên sợ hãi: “Không….tôi sẽ không… “

Lạc Hạ Đông kéo cô lại, hỏi nhỏ: “Em tên gì?”

“…Thịnh, Thịnh Hạ.” Thịnh Hạ sợ đến mức muốn khóc, mắt đã ngân ngấn lệ: “Anh Đông, không phải anh muốn đưa tôi đi sao?”

“Tôi sẽ đưa em đi.” Giọng nói của người đàn ông khàn đặc, nhiệt độ trên người anh vẫn nóng như lửa đốt.

Thịnh Hạ vừa sợ hãi vừa khó hiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên trán người đàn ông toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trên cổ nổi lên gân xanh.

Anh kiên nhẫn cúi người ôm lấy Thịnh Hạ, đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ bỏng người: “Mau lên… Tôi sắp không k.-i.-ề.-m c.-h.-ế… được b.-ả.-n.- t.-hâ.--.n m.-ì.-nh nữa…..rồi…..”

Nước mắt Thịnh Hạ lã chã rơi xuống, tay chân cô run rẩy, sợ hãi đến mức giọng nói cũng phát run: “Tôi… Tôi phải làm thế nào…?”



Lạc Hàn Đông đặt tay của cô lê.-n v.-.-ật na.-m t.-ín.-h n.-ó.-ng.- b.-ỏ.-n.-g của mình, th.-.-ở.- h.-ổ.-n h.-ể.-.-n nói: “Cầm lấy nó, di chuyển nhanh lên.”

Anh tựa vào người cô, chóp mũi phảng phất mùi thơm sữa tắm trên người của Thịnh Hạ, trong đầu anh lại vô thức nhớ tới lúc đang tắm đã nhìn thấy t.-h.-â.-.-n t.-h.-ể tr.-ắ.-n.-g nõ.-n của cô: b.-ầ.-.-u n.--g.--.ự.-.-c n.-õ.-n .-n.-.-à đ.-ầ.-y đ.-ặ.-n, chiếc eo nhỏ thon gọn, bờ m.--ô.-n.-g .-co.-ng vút đàn hồi.

C.--.ô.-n t.-h.-ị.--.t của anh trong nháy mắt liền c.-ư.-ơ.-n.-g lên dưới những ngón tay đang run rẩy của Thịnh Hạ.

Anh cúi đầu n.-g.-ậ.-m lấy và.-n.-h t.-ai m.-ỏn.-g manh của cô gái, dùng răng cắn khẽ, giọng nói gần như vỡ vụn: “…Nhanh một chút…”

Thịnh Hạ di chuyển n.-gó.-n tay giúp người đàn ông g.-iả.-i q.-uyế.-t, cô đã dùng tay v.-u.-ốt đến mỏi nhừ mà người nọ vẫn chưa có dấu hi.-ệ.-u b.-.-ắ.-n .-ra. Cô sốt ruột đến nỗi không biết nên làm gì bây giờ, lại nhìn thấy anh đưa tay ra, x.-é.- t.-oạ.-c áo s.--.ơ mi của cô.

“Anh Đông!” Cô hoảng hốt.

Mặt mũi người đàn ông đỏ bừng, đã không còn nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài nữa. Anh x.--.é á.--.o cô r.--.a, đưa tay b.--.ó.-p lấy đ.-ô.--.i b.-.-ồ.-ng đ.-ả.-o đ.-.ầ.--.y đ.-.-ặ.--.n.

N.--.h.-ũ h.-o.--.a màu hồng hào r--.un.-.- .-rẩy, dần dần nở rộ, trở nên c.-.-ứ.-ng n.-g.-ắ.-c trong lòng bàn tay n-ó.-n.-.g r.-ẫ.-y của anh.

Thịnh Hạ bật khóc, không ngừng đẩy anh ra muốn k.-h.-á.-n.-g cự, cả người trượt xuống né tránh: “Anh Đông… Đừng mà… Anh Đông… Anh tỉnh táo lại chút đi…”

Người đàn ông nhìn thấy cô ngồi bệt dưới đất, khóc tới nỗi cái miệng nhỏ cũng chu ra, không nghĩ ngợi gì nữa liền trực tiếp đem n.-a.-m.- .-ă.-n.- c.-ủ.-a m..-ình n.-h.-é.-t vào .-miệ.-n.-g nh.-ỏ nh.-ắ.-n kia.

DMCA.com Protection Status