Phương Trượng

Chương 4



Vẫn nêu chiều thu đệ tử tuyệt đối trung thành với mình. Chờ đến khi đệ tử đông đúc, người ủng hộ mình nhiều, lúc ấy hãy tuyên bố chuyện này, khi đó trở lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Nguyên Chấn húp một chén cháo có thể đếm được có bao nhiêu hạt gạo trong đó, sau đó lập tức xuống núi.

Trên núi Thiếu Thất xanh um rậm rạp, tùng bách um tùm, cỏ xanh cao bằng người. Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng chim hót ve kêu, thỉnh thoảng còn có thể thấy sóc hoặc thỏ xuất hiện nô đùa.

Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ cách làm thế nào phát triển môn phái đến vỡ đầu sứt trán, lúc này thấy tâm trạng cũng hơn một chút, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc trong rừng.

Xa xa truyền tới một tràng tiếng hát du dương, là một giọng nữ trong trẻo dễ nghe.

- Là nàng!

Hắn lập tức nghe ra, đây là thiếu nữ chăn dê dưới chân núi.

Hoắc Nguyên Chân chuyển kiếp đến trên người Nhất Giới, tự nhiên cũng thừa kế ký ức Nhất Giới, cũng có ấn tượng vô cùng sâu đậm đối với thiếu nữ chăn dê ô hết sức đáng yêu này.

Thiếu nữ chăn dê tên là Lâm Nhu, là người của thôn Phong Lâm dưới chân núi, khi còn bé đã quen biết cùng Nhất Giới. Hiện tại nàng cũng đã mười sáu tuổi, ngây thơ thuần khiết, ngày ngày dẫn theo một con chó đen to lớn chăn dê trên sườn núi.

Mỗi khi thiếu nữ chăn dê ca hát như vậy, mọi người lao động xung quanh sẽ nghỉ tay một chút, nghe nàng hát cũng là một loại tiêu khiển, một loại hưởng thụ.

Tiếng hát nguyên thủy như vậy, Hoắc Nguyên Chân không thể nghe được ở đời trước của mình. Lúc ấy khắp nơi toàn là thanh âm của những kẻ không bệnh mà rên, khiến cho hiện tại hắn nghe được tiếng hát này cảm thấy có phong vị khác hắn.

Hắn đang chậm rãi tản bộ, lắng nghe say sưa, đột nhiên nơi xa truyền tới một tiếng kêu sợ hãi của Lâm Nhu, đồng thời còn có tiếng cười của mấy nam nhân.

- Nguy rồi!

Cảm giác được Lâm Nhu đã xảy ra chuyện, Hoắc Nguyên Chân cũng không còn ung dung dạo bước như trước nữa. Hắn kéo chiếc tăng bào màu vàng đất khó coi lên quấn ngang hông, chạy nhanh về phía phương hướng phát ra thanh âm.

Mặc dù Đồng Tử Công là một môn công phu tương đối thất đức, nhưng ích lợi đối với người tu luyện cũng rất lớn. Tối thiểu hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng có õ nội lực trong người, thân thể nhẹ nhàng, tốc độ chạy cũng rất nhanh.

Rất nhanh chạy ra khỏi bìa rừng, trước mặt cách đó không xa chính là một đồi cỏ, bình thường Lâm Nhu hay thả dê chăn nơi đó.

Mà trước mắt Lâm Nhu đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Hai thanh niên mặc áo xanh, đầu hươu mắt chuột đang đứng trước người nàng, dường như đang nói gì đó, còn đưa tay ra định sờ soạng.

Lâm Nhu sợ hãi kêu lên tránh né, hai người kia cất tiếng cười rất lớn.

- Dùng tay!

Mặc dù Lâm Nhu còn chưa bị thiệt thòi gì, nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể nhìn nàng bị người ức hiếp như vậy, lập tức hét lớn một tiếng vọt tới.

Đi tới gần mấy người, Lâm Nhu thấy là Nhất Giới, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng nhưng lại lớn tiếng nói:

- Tiểu hòa thượng người đừng tới đây, hai người kia là đám lưu manh vô lại trong thôn, bọn chúng rất lợi hại, ngươi không phải là đối thủ. Ngươi nhanh chạy lên trên núi gọi bọn sư huynh sư đệ ngươi, bọn họ có võ công.

Hoắc Nguyên Chân có hơi lúng túng, thì ra là ta đây không đáng để tin tưởng…

- Không cần lo lắng, đối phó hai tên khốn kiếp này không cần những người khác, mình ta là đủ rồi.

Lâm Nhu ngẩn người một chút, vì sao Nhất Giới tiểu hòa thượng này có vẻ khác thường như vậy, trước kia hắn cũng không chửi tục như vậy…

Bên kia hai hán tử thấy Hoắc Nguyên Chân nhảy ra, bèn cười lạnh nói:

- Ta tưởng là ai, đây không phải là con lừa trọc Thiếu Lâm tự sao? Sao hả, chỉ bằng ngươi cũng dám tới làm trở ngại sự sung sướng của đại gia ư?

- Con lừa trọc!?

Cách gọi vũ nhục như vậy khiến cho lửa giận Hoắc Nguyên Chân bốc lên cao ba trượng, không có tóc còn kêu là con lừa trọc, thật là khó nghe con bà nó quá....

- Hai người các ngươi đứng yên cho lão tử... cho bần tăng…

Nhìn hai tên hán tử trơ tráo này, Hoắc Nguyên Chân nổi giận đùng đùng, xem ra hôm nay nhất định mình phải làm một vị đại hiệp, anh hùng cứu mỹ nhân.

- Này, con lừa trọc kia, không phải là Thiếu Lâm tự các ngươi coi trọng rất nhiều chuyện sao, nhất là chú trọng chuyện không thể nói năng bậy bạ. Con lừa trọc ngươi còn dám tự xưng lão tử, tên sư phụ nào dạy dỗ người vậy?

Hai tên hán tử đều tỏ vẻ kinh ngạc, tiểu hòa thượng này có vẻ khác thường, chẳng lẽ lại là giả mạo?

- Trọc, trọc con bà ngươi!

Hoắc Nguyên Chân bị đối phương cứ mở miệng ra là gọi con lừa trọc, lửa giận càng ngày càng bốc cao, cũng không nhiều lời cùng đối phương nữa, lập tức nhảy tới đá ra một cước.

Tên hán tử đang mắng sướng miệng kia không ngờ Hoắc Nguyên Chân dám động thủ, không chút phòng bị trúng một cước lộn cổ.

Dù sao Hoắc Nguyên Chân cũng có nội lực, một cước này cũng đã khiến cho hán tử kia ngã sõng soài không dậy nổi.

- Ôi chao... Đau chết ta rồi, lão Triệu, không phải là người biết công phu sao, đánh chết con lừa trọc này cho ta. Đại ca ta là đệ tử ngoại môn Trung Nhạc phái, có lui tới cùng người của huyện nha, ngươi không cần sợ con lừa trọc này.


DMCA.com Protection Status