Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1957: Hoa thụ tái hiện



Nhân ảnh cao to này cả người bị lôi điện quấn quanh, thân hình trong lôi điện sau khi ổn định, ngẩng đầu lên, rõ ràng là một trung niên đại hán tóc đỏ, trên mặt có râu quai nón.

Khuôn mặt đại hán vuông vức, cái mũi lớn cong lại, phảng phất như mũi ưng, sau lưng có một đôi cánh đỏ, mỗi lần vỗ liền có điện quang hiện lên, phảng phất như hóa thân của lôi thần.

Nguyên bổn thoạt nhìn đại hán uy phong lẫm liệt, nhưng giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, trên người mặc một kiện ngân sắc trường bào, không ít nơi bị cháy đen, thậm chí tay áo còn bị xé rách, lộ ra một cánh tay trần.

Đại hán này đúng là một tu sĩ Hợp Thể Sơ Kỳ, nhưng thoạt nhìn bộ dáng so với hl còn chật vật hơn vài phần, hơn nữa trong nháy mắt vừa hiện thân, lập tức quay đầu lại dáo dác nhìn, vẻ mặt rất kinh hoàng.

"Như thế nào là hắn, sao hắn lại xuất hiện ở đây!" Chút khoảng cách như thế, Hàn Lập hiển nhiên liếc mắt liền nhìn rõ khuôn mặt đại hán, trong lòng cả kinh, thất thanh la lên.

Mà đại hán phảng phất cũng nghe được lời Hàn Lập, bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt bắn ra tinh quang về phía Hàn Lập, kết quả sau khi thấy rõ khuôn mặt Hàn Lập trên phi xa, vẻ mặt một chút liền trở nên cực kỳ cổ quái.

Sắc mặt Hàn Lập ngay cả khi không tốt, nhưng sau khi suy nghĩ gì đó, khóe miệng nhếch lên, có vẻ hưng phấn.

Sau một khắc, hắn đứng lên, thân hình vừa động liền quỷ mị xuất hiện phía sau thông linh khôi lỗi.

"Bốp" một tiếng, Hàn Lập nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai bạch bào nữ tử.

Thông linh khôi lỗi này liền hóa thành một đoàn bạch quang bị hắn thu vào trong tay áo.

Tiếp theo, dưới chân Hàn Lập chợt lóe linh quang, nhất thời độn tốc phi xa tăng lên mấy lần, chớp động vài cái liền xuất hiện trên hư không cách đại hán không quá trăm trượng.

"Hàn Lập, là ngươi! Sao ngươi lại xuất hiện nơi đây, bộ dáng lại còn chật vật như thế?" Đại hán sau khi thả một cổ thần niệm đảo qua người Hàn Lập, nhướng mày lớn tiếng hỏi.

Thanh âm đại hán này có chút trầm thấp, bất ngờ lại nhận ra Hàn Lập.

"Lôi huynh, Hàn mỗ cũng định hỏi như thế, đường đường là thiếu chủ của một tộc, nhưng lại giống như chim sợ cành cong, chẳng lẽ ngươi cũng bị kẻ nào đó đuổi giết?" Khóe miệng Hàn Lập sau khi nhếch lên, cười khổ một tiếng hỏi.

"Hừ, đích xác Lôi mỗ gặp chút phiền toái, bất quá so với tình hình của ngươi thì tốt hơn một chút. Chỉ mấy trăm năm không gặp, không ngờ ngươi lại tiến giai đến cảnh giới Hợp Thể Trung Kỳ, nhưng pháp lực trong cơ thể sao lại khô kiệt đến thế? Không phải ngươi cũng bị mấy tồn tại Đại Thừa Kỳ đuổi giết chứ?" Ánh mắt đại hán hơi chuyển, nhìn khuôn mặt Hàn Lập, có chút nghi hoặc hỏi.

"Đúng như Lôi huynh đoán, tại hạ thật sự đang bị tồn tại Đại Thừa Kỳ đuổi giết, cho nên mới chạy lạc tới man hoang. Lôi huynh, lấy thần thông lôi trận kinh khủng của ngươi, chẳng lẽ cũng bị tồn tại Đại Thừa Kỳ đuổi theo." Hàn Lập nhíu mày, thản nhiên thừa nhận, sau đó hỏi ngược một câu.

"Hắc hắc, xem ra chúng ta đúng là một đôi huynh không ra huynh, đệ không ra đệ. Bất quá, truy đuổi ngươi là thần thánh phương nào. Dạo này tồn tại Đại Thừa Kỳ vì sao lại trở nên nhiều như vậy!" Đại hán ngáp một cái, tò mò hỏi.

"Lôi huynh biết rõ mà còn hỏi. Nhân tộc chúng ta ở gần đây đã gặp phải ma tai đại kiếp. Đuổi giết phía sau ta hiển nhiên cũng chỉ có cổ ma! Đạo hữu chẳng lẽ không biết việc này?" Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, có chút kỳ quái nói.

"Ma kiếp? Chẳng lẽ truy giết ngươi chính là Thánh tổ cổ ma! Mấy tháng trước ta vừa bế quan đi ra, nên không biết việc này!" Lần này đến phiên đại hán bị hù dọa, hít một ngụm lương khí trả lời.

"Mới vừa bế quan đi ra, cũng khó trách, ma kiếp đã bắt đầu được một đoạn thời gian rồi. Đuổi giết ta chính là mấy hóa thân của Thánh tổ ma tộc, mỗi một tên đều có thần thông đáng sợ Hợp Thể Hậu Kỳ, liên thủ lại thì ta hiển nhiên chỉ có thể chạy trối chết. Phía sau Lôi huynh không phải cũng là hóa thân Thánh tổ cổ ma chứ?" Vẻ dị sắc trên mặt Hàn Lập biến mất, nghi hoặc hỏi.

"Có phải là Thánh tổ ma tộc hay không thì ta không biết."

"Nhưng đích xác bọn hắn có thể sử dụng ma khí tinh thuần, một người trong đó có công pháp khắc chế ngũ lôi chi thể của ta, về phần người khác thì đến bây giờ ta vẫn không nhìn ra tu vi đối phương sâu cạn thế nào, nói không chừng thật sự là hóa thân của vị Thánh tổ cổ ma nào đó." Đại hán hàm hồ nói hai câu.

Hàn Lập nhướng mày, nhưng lập tức liền giãn ra.

Vị này là Lôi Vân Tử mà hắn gặp tại dị tộc khi xưa, rõ ràng có thứ gì đó giấu diếm, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc hỏi nhiều, ngược lại sau khi hơi trầm ngâm, hắn liền nói với đối phương:

"Có thể gặp đạo hữu thì cũng là vận khí của Hàn mỗ, không biết Lôi huynh còn nhớ loại lôi trận ngày đó ta từng nói với huynh không? Nếu ta và huynh liên thủ thì..."

"Ngươi nói đến loại Song Trọng Lôi Trận đó sao, ta sao lại quên được. Ha ha, như vậy là có cơ hôi thoát thân rồi." Hai mắt Lôi Vân Tử sáng ngời, nghe vậy mừng rỡ.

"Đạo hữu, nếu đã đồng thuận thì chúng ta nên nhanh. Oh, mùi thơm này từ đâu tới vậy?" Hàn Lập đồng dạng cười tươi, sau khi ho nhẹ một tiếng liền nói hai câu, nhưng mũi vừa động, đột nhiên sắc mặt đại biến.

"Không tốt, là hai tên gia hỏa kia đuổi tới, Hàn đạo hữu mau lại đây, trước tiên ta dẫn đạo hữu rời khỏi nơi này rồi nói sau." Sắc mặt Lôi Vân Tử có chút trắng bệch, vội vàng hét lớn một tiếng nói.

Hàn Lập vừa nghe nói thế cũng hoảng sợ, không để ý mùi hương kia đến từ đâu, giẫm chân xuống phi xa, nhất thời hóa thành một đạo thanh hồng bắn đi.

Sau hai lần chớp động, Hàn Lập liền xuất hiện bên cạnh đại hán, tay phất xuống dưới, phi xa liền hóa thành một đoàn linh quang nhập vào trong người.

Đại hán lo lắng bắt quyết, nhất thời tiếng nổ lớn vang lên, vô số ngân sắc điện hồ từ hai cánh và thân hình bắn ra, trong nháy mắt xung quanh hình thành một cái lôi trận mới.

Lôi trận phát ra tiếng ầm ầm rung trời, đem đại hán và Hàn Lập bao phủ vào trong, điện quang chớp động, phảng phất như ngân xà cuồng vũ, đem thân ảnh hai người bao phủ vào trong. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía trên lôi trận ba động, một hư ảnh hồng sắc hoa thụ không chút tiếng động hiện lên.

Hoa thụ này cao khoảng trăm trượng, toàn thân màu hồng trong suốt, tản mát ra một loại hương thơm khó diễn tả.

Hoa thụ đang chuyển động trên cao, bỗng nhiên vô số cánh hoa đỏ rơi rụng xuống, chớp một cái liền hóa thành một cổ hồng sắc hàn quang cuồn cuộn hạ xuống.

Nói cũng kỳ quái, phấn sắc quang hà nhìn như chậm, nhưng chớp một cái liền đi hơn trăm trượng, tới phía trên lôi trận.

"Không kịp nữa rồi, tránh ra!"

Phấn sắc quang hà nhìn vô cùng diễm lệ, khiến người ta vừa nhìn không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng sau khi đại hán nhìn thấy, lại giống như nhìn thấy phấn độc, sắc mặt trắng bệch quát to một tiếng, thậm chí ngay cả truyền tống lôi trận sắp hình thành cũng phải bỏ đi, hai cánh sau lưng đột nhiên vỗ một cái, liền từ trong lôi trận bắn ra, chớp động một lần liền biến mất vào hư không.

Mặc dù Hàn Lập lần đầu nhìn thấy phấn hồng hoa thụ, nhưng vừa thấy cử động của Lôi Vân Tử, trong lòng rùng mình, không chút do dự đầu vai thoáng một cái, thân hình mơ hồ, đồng dạng hóa thành một đạo thanh bạch quang ti từ trong lôi trận bắn ra.

Thanh bạch quang ti như ẩn như hiện, chớp động một lần liền xuất hiện trong hư không cách đó hơn hai trăm trượng.

Cự đại lôi trận bị phấn hồng quang hà lướt qua, kim hồ chợt lóe liền tiêu tán, không quá thời gian một lần hô hấp, cả tòa lôi trận liền tan biến thành tro bụi.

Phấn hồng hà quang dường như có thể khắc chế lôi điện chi lực.

Thanh bạch độn quang thu lại, Hàn Lập lần nữa hiện ra thân hình, quay đầu lại nhìn cảnh này, hiển nhiên hít một ngụm lương khí.

"Lôi huynh, chẳng lẽ là..." Hắn không khỏi giật mình hỏi Lôi Vân Tử nửa câu.

"Không sai, truy binh của ta đã đuổi tới rồi. Tốc độ hai tên gia hỏa này càng lúc càng nhanh." Lôi Vân Tử sắc mặt trầm như nước, nghe vậy chỉ có thể miễn cưỡng trả lời.

Hàn Lập nghe xong, trong lòng hiển nhiên âm thầm kêu khổ không ngừng, chỉ có thể mạnh mẽ đề thăng mười hai phần tinh thần, cẩn thận nhìn khối hư ảnh hoa thụ trên không.

Nhưng ngoại trừ hư ảnh hoa thụ kia thì hư không gần đó vẫn trống không, vô cùng yên tĩnh, không xuất hiện bất cứ thứ nào.

Vô luận là Lôi Vân Tử hay Hàn Lập đều không phải tu sĩ bình thường, hiển nhiên sẽ không bị chiêu nhỏ này mê hoặc, không dám mạo hiểm hành động, cứ đứng tại chỗ bất động.

"Hắc hắc, lúc này đây sao không chạy nữa đi? Chắc không phải định bó tay chịu trói, giao thứ đó ra chứ?"

Vừa dứt lời, hư không phụ cận hoa thụ bỗng nhiên hiện ra một tên nam tử xấu xí mặc trường bào, vừa hiện thân liền đảo mắt xung quanh, nhất thời phát hiện ra Lôi Vân Tử và Hàn Lập.

"Oh, còn có kẻ khác ở đây. Ngươi là ai?" Trong mắt nam tử xấu xí chợt lóe hung quang, có chút dữ tợn hỏi.

"Chính là người này đuổi giết ngươi chạy trối chết sao?" Thần sắc Hàn Lập vừa động, hỏi Lôi Vân Tử.

"Đương nhiên không phải, ngoại trừ hắn còn có...."

"Đương nhiên còn có thiếp thân..."

Một thanh âm lãnh đạm của nữ tử đột nhiên từ hư không phía trên hoa thụ truyền đến.

Tiếp theo bề mặt hoa thụ cuồng hiện phấn sắc hà quang, phanh một tiếng liền vỡ vụn thành từng mảnh.

Một trần cuồng phong thổi qua, hư ảnh hóa thành từng điểm linh quang tiêu tán, nhưng chỗ cũ lại ba động, hiện ra một nữ tử mặc váy trắng.

Nữ tử này dung mạo vô song, thần sắc vô cùng bình tĩnh, dưới đôi chân ngọc bất ngờ lơ lửng một đóa cự hoa hồng nhạt.

Trong nháy mắt Hàn Lập nhìn thấy nữ tử này, chỉ cảm thấy trong lòng ngưng trọng, cảm giác hít thở không thông, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Cơ hồ trong nháy mắt, Hàn Lập liền khẳng định cho dù đối phương không phải là tồn tại Đại Thừa Kỳ thì tuyệt đối cũng là một hóa thân của Đại Thừa Kỳ, nếu không thì không có khả năng khiến hắn cảm thấy sợ hãi như thế.

Nữ tử sau khi hiện thân, ánh mắt phân biệt nhìn hai người Hàn Lập và Lôi Vân Tử, miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười thần bí.

DMCA.com Protection Status