Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1638: Phát hiện



"Thâm tạ?"

Hàn Lập nghe như vậy thì khẽ cười nói.

"Như thế nào, đạo hữu không tin lời Khuê mỗ ư. Nếu như thế, tại hạ có thể ứng trước một ít."

Nam tử họ Khuê thần sắc mãnh liệt nói.

"Hàn huynh, kiện Thiên ngoại ma giáp kia chỉ có ta mới nguyên cứu và sửa được thôi. Chỉ cần ngài cùng ta liên thủ, sau khi trở về tiểu muội chẳng những đem ma giáp này chữa trị tốt mà mấy trăm năm nữa ta sẽ đưa đạo hữu tới đây tìm kiếm Chân lân bản nguyên và phân chia cho đạo hữu một phần."

Tiêm Tiêm có vẻ thập phần bình tĩnh, tựa hồ thập phần khẳng định Hàn Lập nhất định sẽ giúp nàng. Kết quả hoàn toàn như nàng đoán trước, Hàn Lập sau khi hơi trầm ngâm một chút thì nam tử họ Khuê lắc lắc đầu nói:

"Mặc kệ về sau này như thế nào, lần này Hàn mỗ không thể ngồi xem được, đạo hữu thức thời thì nên đi đi thôi."

Nghe Hàn Lập nói như thế, nam tử họ Khuê trong lòng giận dữ, vẻ mặt tranh nanh, trên người khí tức huyết tinh càng lúc càng đậm. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, từ trên thân hình vang lên tiếng sấm rồi từng đạo kim sắc hồ quang bỗng nhiên hiện lên, đồng thời pháp tướng ba đầu sáu tay cũng ẩn hiện ở sau lưng. Dưới chân cũng xuất hiện mấy chục thanh phi kiếm màu xanh, sau khi thả ra hàn quang âm trầm thì vô số đoá thanh liên từ từ tràn ra. Mà Hàn Lập thì hai tay vẫn chắp sau lưng, mặt không chút biểu tình chăm chú vào nam tử họ Khuê.

Tiêm Tiêm thấy vậy thì tự nhiên là tươi cười như hoa nhưng không phải là nàng không có hành động gì mà cũng nhanh chóng lật tay lại, trong tay bỗng nhiên có thêm mấy tấm bùa màu xanh, mặt ngoài có khắc một cái đồ án Kỳ lân màu xanh, trong tay kia thì linh quang chợt loé rồi xuất hiện một cây hắc sắc tiểu kỳ. Trên bề mặt hai cái đều có phù văn rậm rạp, vừa thấy là biết không phải là vật thường.

Nàng đem hai vật này rung lên một cái, lập tức một đoàn hắc phong và một cái hư ảnh thanh Kỳ lân đồng thời hiện ra, sau đó nhoáng lên một cái trong nháy mắt dung hợp cùng nhau. Hư ảnh Kỳ lân mượn gió mà hình thể bành trướng lên mấy lần, trong miệng liên tiếp phát ra tiếng gầm nhẹ, bộ dáng như hổ rình mồi chăm chú vào đại địch trước mặt.

Nam tử họ Khuê ngay cả luôn luôn hung hãn dị thường nhưng hiện tại đối diện với thế liên thủ của hai người Hàn Lập thì sắc mặt cũng âm trầm dị thường. Thực lực của Tinh Tộc nữ tử thì hắn không để trong lòng nhưng Hàn Lập vừa rồi một mình giải quyết xong Huyệt linh thì lại khiến hắn chấn động không nhỏ. Hắn tự đánh giá nếu một chọi một với Huyệt linh thì cơ hội thủ thắng cũng chỉ có một nửa thôi, huống chi thứ này còn bị hoá thân của Thiên ngoại Ma quân phụ thân.

"Hảo, tốt lắm, thời gian còn dài, hy vọng lần sau tái kiến nhị vị đạo hữu còn có thể bình yên như hiện giờ."

Trong mắt hung quang liên tiếp loé lên vài cái rồi nam tử họ Khuê lạnh lùng nói. Tiếp theo hắn vung tay áo lên, bắn ra một đoàn bụi khí, sau khi xoay quanh một vòng thì nhất thời hiện ra một cái phi xa quái dị, vật thể này toàn thân màu đỏ, bên trong ẩn hiện có quỷ ảnh chớp động không thôi.

Thân hình nam tử họ Khuê nhoáng lên một cái bỗng nhiên chui vào trong xe, sau đó từ trong phi xa có tiếng huýt gió nổi lên rồi hoá thành một đạo huyết hồng hướng về phía chân trời bắn đi. Chỉ sau mấy cái chớp động đã biến mất vô ảnh vô tung.

Người này cũng quyết đoán dị thường, vừa thấy cơ hội thủ thắng không lớn thì lập tức không chút do dự mà độn đi. Tinh Tộc nữ tử sắc mặt buông lỏng, hai tay bấm quyết, hư ảnh Kỳ lân tán đi rồi hoá thành một tấm phù lê cùng một cây tiểu kỳ rơi xuống, sau đó bị nàng thu lại. Tiếp theo, nàng mới cười dài quay người lại đối mặt với Hàn Lập nhẹ nhàng chỉnh đốn trang phục thi lễ nói:

"Lần này đã làm phiền Hàn huynh khiến hắn kinh sợ mà lui, nếu không hôm nay ta muốn thoát khỏi nơi đây đúng là chuyện khó."

"Hừ, thật ra ngươi đối với ta rất yên tâm, không sợ ta bất mãn mà lập tức trở mặt bắt ngươi sau đó dùng sưu hồn thuật lấy thông tin về tu bổ Ma giáp sao?"

Hàn Lập liếc mắt nhìn nàng rồi hừ nhẹ một tiếng nói.

"Tiểu muội tuy kết giao với Hàn huynh không lâu nhưng tự cho là nhìn không nhầm người, đạo hữu không phải là loại người trở mặt vô tình. Huống hồ tiểu muội tuy rằng tu vi không cao nhưng có hiểu bí thuật thâm khoá linh hồn, cho dù hồn phi phách tán thì cũng làm cho người ta vô pháp dễ dàng có được một ít tin tức quan trọng."

Tiêm Tiêm không thèm để ý đến ngữ khí của Hàn Lập ngược lại thản nhiên cười nói. Hàn Lập nghe vậy thì không khỏi hết chỗ nói.

Hắn nghĩ việc quan trọng nhất hiện nay chính là tu bổ Thiên ngoại ma giáp, không cần nghĩ phức tạp cái gì. Về phần Chân lân bản nguyên là vật nghịch thiên bực này, hắn cũng là lần đầu tiên nghe thấy, trước mắt cũng không có thể mưu đồ được đến nó nên tự nhiên tính toán quay về đã. Huống chi việc Thiên ngoại Ma quân cùng Đề Hồn thú xuất hiện dị biến cũng làm cho hắn có chút tâm phiền ý loạn, cần nhanh chóng trở về cẩn thận xem xét.

"Lúc này đây, tài liệu từ đầu thánh giai Ma viên ta sẽ phải..."

Hàn Lập sau khi cân nhắc một phen mới dùng khẩu khí thật nói.

"Không thành vấn đề, sau khi trở về, tiểu muội ngoại trừ việc thay Hàn huynh tu bổ ma giáp thì còn chuẩn bị lễ vật để tạ ân tương trợ."

Tiêm Tiêm cực kỳ nhu thuận, chẳng những lập tức đáp ứng mà còn tự động đưa ra bồi thường khác.

Hàn Lập thấy đối phương thức thời như thế thì trên mặt thần sắc hơi hoà hoãn gật gật đầu.

"Hàn huynh, vừa rồi tranh đấu chỉ sợ là kinh động tới không ít ma thú, chúng ta cũng nhanh rời đi tránh phiền phức thôi."

Tiêm Tiêm nhìn đống hài cốt trên mặt đất, trong mắt hiện ra một tia buồn bực nói.

"Ân, vừa rồi động tĩnh đích xác là quá lớn, chúng ta đi thôi."

Hàn Lập nhìn mọi nơi đảo qua một vòng rồi đồng ý nói. Tinh Tộc nữ tử tự nhiên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Lúc này hai người độn quang cùng nhau hoá thành một đạo bạch một đạo thanh lưỡng đạo kinh hồng hướng ra ngoại vi sơn mạch bay đi.

Một lát công phu sau, nơi đây liền yên tĩnh không tiếng động, không còn bất kỳ nhân ảnh nào. Gần nửa ngày công phu sau, hai người Hàn Lập đã độn quang đến ngoại vi sơn mạch, độn quang chợt tắt rồi hạ xuống nơi chia tay với Việt Tông.

Tiêm Tiêm giơ tay lên, nhất thời một đạo ngân quang kích bắn ra, sau khi xoay quanh mấy cái thì loé lên mà bắn về trong cổ áo. Nàng biến sắc, tuỳ theo lại nở nụ cười khổ nhìn Hàn Lập nói:

"Quả nhiên không ngoài sở liệu. Việt đạo hữu chỉ sợ là đã ngã xuống rồi. Người ra tay nếu không phải là gã họ Khuê thì cũng là cao giai ma thú bị Huyệt linh đánh chết kia. Sớm biết như thế thì không bằng để cho Việt đạo hữu đi theo chúng ta tiến vào sơn mạch. Hiện giờ trên đường quay về có thể phải mạo hiểm một chút."

"Việt đạo hữu ngã xuống, thật là chuyện không may. Bất quá cho dù có đi theo chúng ta tiến vào nơi đó thì cũng không có khả năng tiến vào thông đạo ma khí. Như thế mà nói thì vẫn không thể tránh được việc ngã xuống. Về phần lộ trình quay về, chúng ta cứ ấn theo đường cũ mà phản hồi đi. Dù sao chúng ta đã đi qua một lần, cũng coi như an toàn tin cậy."

Hàn Lập hơi trầm ngâm rồi nói.

"Cũng chỉ có thể như thế, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi thôi."

Tinh Tộc nữ tử hít sâu một hơi nói.

Hàn Lập gật gật đầu. Hai người lập tức độn quang theo lối cũ phi độn mà đi. Hàn Lập hai người tự nhiên cũng không biết, ở cách bọn họ không biết bao nhiêu vạn dặm đang có hàng trăm hoá hình ma thú đang dọc theo lộ tuyến của Hàn Lập mà điên cuồng đuổi theo mà kẻ dẫn đường rõ ràng trên đầu có một đôi cự giác màu đen, là thủ hạ của đầu thánh giai Đa nhãn ma, Ngũ Khấp.

Lúc này hắn mặc một kiện chiến giáp màu đen, trên khuôn mặt dữ tợn có chút trầm trọng, đem ánh mắt không ngừng nhìn về phía một viên châu màu đỏ nắm chặt trong tay. Viên châu này nguyên bản trong suốt, sáng bóng dị thường mà giờ phút này trong tâm lộ ra một vết nứt vỡ thật sâu, hơn nữa hào quang hoàn toàn biến mất.

Sau khi nhận được tin cầu viện của Cửu Dạ, tên thánh giai Đa nhãn ma kia không thể phân thân mà lại sợ đám người Hàn Lập thật sự chạy thoát nên lập tức phái hắn ra đồng thời cũng tụ tập tất cả trung giai ma thú gần đây chạy thẳng đến nơi mà Cửu Dạ lưu lại dấu hiệu truy tung.

Nhưng hắn vừa mới xuất phát không bao lâu thì đồ vật dùng để định vị trí đồng bạn kia liền bị nứt ra hai nửa. Điều này làm cho đám ma thú nhất thời cả kinh. Xuất hiện việc này tự nhiên đến tám chín phần mười là đồng bạn truy tung đã ngã xuống. Như thế mà nói thì việc có thể ngăn chặn được đối phương hay không hắn cũng thật sự không nắm chắc nhưng cứ tưởng tượng đến thái độ của vị "chủ nhân" kia lúc xuất phát thì trong mắt lại lộ ra hàn quang âm trầm.

Cái này lại làm cho vị "Ngũ Khấp" này giật mình một cái. Hắn không chút nghi ngờ nếu hiện tại hắn lấy cớ phản hồn thì lập tức sẽ bị chém thành hai nửa. Trong lòng cân nhắc như thế, trong lòng ma thú này phiền não nhưng trong miệng nhất thời phát ra một tiếng gầm nhẹ thúc giục đám ma thú phía sau đẩy nhanh tốc độ. Nhất thời ma phong thanh thế đại chấn, chúng ma thú cuồn cuộn đẩy nhanh tốc độc thêm hai phần.

Trên không trung phía trên một cái tiểu sơn cốc nhìn như bình thường trong Ma Kim Sơn Mạch đang có bốn người giằng co bất động. Một tên là lão già tóc xám trắng cùng một cung trang nữ tử, bên kia là một gã dị tộc nhân tóc xanh cùng với một gã hán tử khô gầy.

Bốn người đều sắc mặt âm trầm, dùng ánh mắt căm thù đánh giá đối phương.

"Các hạ nghĩ đem hai người ta đuổi đi, thái độ có chút quá bá đạo?"

Lão giả này đúng là lão giả họ Ngạn ngày đó ở Lôi Vân Các, thần sắc bình tĩnh mở miệng nói.

"Hừ, bản nhân đã nhìn trúng nơi đây, muốn vào tìm kiếm nên cũng không muốn có người ở bên ngoài quấy rối."

Gã tóc xanh chính là kẻ có tu vi Luyện Hư đỉnh giai đã bị thiệt thòi trong tay Hàn Lập, giờ phút này không chút khách khí nói.

"Các ngươi cũng quá khinh người rồi đó, nơi này là do chúng ta tìm được trước. Dựa vào cái gì mà dâng cho các ngươi?"

Cung trang nữ tử nghe vậy thì giận dữ nói.

"Dựa vào cái gì? Chúng ta là tồn tại bực này tự nhiên là nắm tay ai lớn thì là có đạo lý. Ngươi không cho là đúng, vậy trước tiên để bản tôn đánh giá thần thông của các ngươi. Có thể đả bại ta thì sơn cốc này tự nhiên là để cho các ngươi. Nếu không mà nói thì nhanh cút đi cho ta."

Dị tộc nhân tóc xanh trên người sát khí tràn ra nanh nọc nói, bộ như một lời không hợp sẽ lập tức ra tay.

"Các hạ làm gì phải nóng vội động thủ, người sáng mắt không nói tiếng trái lòng, đạo hữu vội vã đuổi hai người ta rời đi như thế tự nhiên là bởi vì pháp bàn trong tay có phản ứng nhưng pháp bàn có phản ứng cũng không nhất định đại biểu là bên trong có điều giấu diếm. Có Chi tiên thì cũng có Ô long, nghĩ đến việc mấy ngày nay đạo hữu hẳn là trải qua vài lần. Như thế mà nói, không bằng trước tiên chúng ta vào điều tra một phen để cùng xác định thật giả, sau đó bọn ta sẽ quyết nghị làm như thế nào. Nếu không Ngạn mỗ tuyệt không rời đi như vậy mà sẽ cùng các hạ tranh đấu một trận."

Lão giả họ Ngạn bình tĩnh dị thường, thản nhiên nói.

DMCA.com Protection Status