Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 16: Cưng chiều hiếm có



Cậu nhóc này cũng rất nhạy cảm, ngoại trừ Mộ Nhã Triết, thì dường như khá lạnh nhạt với người khác. Bình thường cậu nhóc này giống hệt cha mình như đúc từ một khuôn vậy, nghiêm túc như ông cụ non, không hề giống trẻ con chút nào, vô cùng chín chắn.

Năm cậu nhóc ba bốn tuổi, thời gian Mộ Nhã Triết ở bên cạnh cậu khá nhiều, lúc đó cậu ta y hệt một tiểu ác ma vậy, vừa nghịch ngợm vừa thích những trò đùa quái đản, thường xuyên trêu chọc người giúp việc trong nhà họ Mộ, dáng vẻ y hệt như “hoàn khố tiểu thế tổ”*.

*hoàn khố tiểu thế tổ: “hoàn khố” nghĩa là quần áo lụa là (chỉ những con em nhà giàu sang quyền quý); “tiểu thế tổ” cũng là chỉ con cháu nhà giàu sang quyền quý, có tính cách nghịch ngợm ngang ngược.

Nhưng hai năm gần đây, tập đoàn của nhà họ Mộ phát triển nhanh chóng, Mộ Nhã Triết bận rộn công việc, những lúc không có cha ở bên cạnh, cậu nhóc này liền trở nên im lặng, không thích nói chuyện.

Có đôi khi, Mộ Uyển Nhu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mà nhớ đến Mộ Nhã Triết hồi nhỏ, khi đó anh cũng lạnh lùng như vậy, không thích gần gũi với người nhác.

Mà cũng chỉ khi nào ở trước mặt Mộ Nhã Triết, dù sao cậu nhóc vẫn còn nhỏ, ít nhiều vẫn có tính tình đặc biệt của trẻ con, thỉnh thoảng vẫn sẽ làm nũng, hoặc ngẫu nhiên sẽ làm mấy chuyện nghịch ngợm xấu xa khiến Mộ Nhã Triết chú ý đến. Mà Mộ Nhã Triết thương yêu cậu nhóc, dung túng cậu nhóc, vậy nên trước mặt anh, Tiểu Dịch Thần vẫn luôn coi trời bằng vung.

Mộ Uyển Nhu lấy lại tinh thần, cười cười vẫy tay với cậu nhóc: “Dịch Thần, tới đây nào!”

Tiểu Dịch Thần nhìn cô ta, bước mấy bước, rồi lại đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không tình nguyện, nhìn về phía cha mình.

Mộ Nhã Triết xoay người, nhìn thấy khuôn mặt trắng tròn nhỏ nhắn, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng giảm xuống một chút, anh ngồi lên ghế sofa, vỗ vỗ tay lên đùi mình. Tiểu Dịch Thần thấy vậy, đôi mắt cong cong, chạy đến bên cạnh anh. Mộ Nhã Triết cong môi cười, ôm cậu nhóc ngồi lên đùi mình.

Tiểu Dịch Thần rất giống anh, nhưng mà giữa lông mày, lại tuấn tú dịu dàng, chứ không lạnh lùng như anh.

Mà giống… cô gái rụt rè của sáu năm trước kia.

Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày. Không biết đã bao nhiêu đêm, trong đầu anh vô thức hiện lên khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia, mà khi nằm dưới người anh, khi thì thẹn thùng, khi thì bàng hoàng, có khi lại trầm luân.

Cô gái kia, là một báu vật!


DMCA.com Protection Status