Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 4: Một đêm luân hãm chìm nổi (1)



Đường Bạch Dạ cau mày, cái tên này rất hợp với cô, cô lớn lên cực kì giống Lâm Tình, nhưng không có thanh thuần như Lâm Tình.

Đó là một loại thanh thuần như giọt sương trên hoa sen mỗi buổi sớm.

Như vậy làm người ta muốn hứng lấy. (ý hứng giọt sương nha)

"Nếu như anh không ngại, tôi về nhà trước." Gió chiều nào che chiều ấy là tác phong từ xưa tới an của An tiểu thư.

Nửa đêm, cô nam quả nữ.

Tình huống hiển nhiên gây bất lợi cho cô.

Nếu bất lợi, nhất định phải rời khỏi.

"Đứng lại!" Tiếng nói không to không nhỏ lạnh như băng, lại làm cho không khí xung quanh đóng băng.

An Kì xoay người, Đường đại thiếu gia, anh có cần phải hung ác như vậy không?

Chỉ là tôi muốn về nhà thôi mà.

"Làm tình nhân của tôi!” Tiếng nói của Đường Bạch Dạ lạnh như băng lại không có tình, hết lần này tới lần khác lộ ra quyền lực mà người khác không thể cự tuyệt.

An Kì nhất thời hóa đá.

Thế giới này điên cuồng.

Anh ta tại sao có thể như thế... Tự đề cao mình sao?

Anh ta chậm rãi đến gần bên cạnh cô, nâng cằm cô lên, thái độ cao cao tại thượng như bậc đế vương đang cưng chiều cung nữ.


DMCA.com Protection Status